Hướng Tiền ngồi ở chỗ của Chung Viễn, xấu hổ mà nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, cũng chính là giáo viên dạy toán lớp bọn họ: "Em chào thầy Chu!"
Hiển nhiên Hướng Hồng đã nói qua việc này, Thầy Chu uyển chuyển mà cười cười: "Họp phụ huynh cho em trai à? Trải nghiệm cảm giác của phụ huynh cũng tốt, càng giúp cho em tiến bộ hơn."
"Ha hả, đúng vậy." Hướng Tiền cười đến miễn cưỡng.
Bạn cùng bàn của Chung Viễn hình như học không tốt, mẹ của hắn khó chịu xem bài thi. Hướng Tiền cúi đầu xem điểm Chung Viễn, không phải không có chút lo lắng
Mặc dù thể hiện hơi thất thường, nhưng Chung Viễn vẫn hoàn thành tốt bài kiểm tra, Hướng Tiền tuyệt vọng mà cầu nguyện điểm mình đừng thấp quá.
"Cậu là anh của Chung Viễn? Thật trẻ tuổi." Phụ huynh cùng bàn bắt đầu huyên thuyên không ngừng, "Tiểu Cương nhà tôi là người không có thiên phú học tập, cậu xem điểm này, ngay cả trường quân đội cũng không vào được."
Hướng Tiền lúng túng cười: "Trường quân đội bây giờ điểm khá cao."
"Ai," Người phụ nữ trung niên xoa xoa thái dương "Thật sự không được, đành phải cho nó du học. Anh, Mỹ thì không có vào được trường tốt, Canada Australia thì phải đi từ hồi cấp 2, đành phải đi New Zealand."
"Không đến mức thảm như vậy đâu ạ." Hướng Tiền nhún vai.
"Chung Viễn nhà cậu thành tích tốt như vậy, sao cậu hiểu được, đúng rồi cậu học đại học ở đâu?"
Hướng Tiền cười khổ: "Cô à, cháu nhìn lớn vậy ạ? Cháu là học sinh lớp 2 bên cạnh."
"Vậy sao?" Mấy phụ huynh khác nghe thấy cũng đến hỏi thăm, Hướng Tiền quả thực khổ không tả nổi.
Cuối cùng, bài phát biểu của giáo viên chủ nhiệm giúp anh thoát khỏi 'móng vuốt' của các phụ huynh xung quanh. Anh không để ý đến lời phát biểu của giáo viên, thỉnh thoảng ghi chép, phần lớn thời gian dành để nghiên cứu bài kiểm tra của Chung Viễn.
Rất khó có ngôn ngữ nào có thể hình dung được Chung Viễn, nói hắn là người nguyên tắc, nhưng bản chất lại luôn coi mình là trung tâm; nói hắn lạnh nhạt vô tình, nhưng lại rất có trách nhiệm với gia đình; nói hắn là ông cụ non, ngày thường cùng hắn tranh chấp, hắn phản ứng cũng rất ấu trĩ.
"Mời phụ huynh bạn Chung Viễn lên phát biểu truyền đạt một số kinh nghiệm." Thầy Chu mang theo thanh âm hài ước đem Hướng Tiền thoát khỏi trầm tư.
Hướng Tiền ai thán đi lên bục giảng, gõ gõ microphone, đối âm hiệu rất là vừa lòng.
"Chào mọi người, em là anh của Chung Viễn, hôm nay thay mặt cha mẹ tham gia họp huynh. Đầu tiên, nói về Chung Viễn, ngày thường cậu ấy học tập rất khắc khổ, ngoại trừ ăn cơm uống nước thì còn lại là học tập..."
Hơn 9 giờ tối, Hướng Tiền mới về đến nhà, Chung Viễn đã ngồi ở trên sô pha chờ anh.
"Nói cái gì?" Chung Viễn không kiên nhẫn nói, "Tôi nghe bạn nói hôm nay cậu lên bục giảng truyền đạt kinh nghiệm?"
Hướng Tiền chỉ hắn: "Thế mà vẫn làm lớp trưởng, cậu thật sự quá đê tiện!"
Chung Viễn nhún vai: "Không sao cả, nga mi dao trác, cười lạnh trí chi mà thôi*." (Trích: Kim Lũ Khúc · tặng Lương Phần - Nạp Lan. "Nạp Lan cho rằng, trong xã hội không sạch sẽ này, dù thân phận mình cao quý đến đâu thì cũng không đáng nhắc tới, chỉ là sự khinh bỉ mà thôi.")
Thở dài, Hướng Tiền ở bên cạnh hắn ngồi xuống, đem bài thi và tờ ghi chép cho hắn.
Chung Viễn liếc nhìn anh một cái, mở ghi chép nhìn nhìn: "Cậu ghi vậy mà cũng nhớ?"
Hướng Tiền thực thành thật: "Dù sao chính cậu cũng sẽ nhớ."
Chung Viễn mặc kệ anh, nhìn câu hỏi mình làm sai, mặt vô biểu tình.
"Này, cậu chuẩn bị thi nơi nào? P đại? T đại?"
"Cậu ở đâu?" Chung Viễn hỏi lại anh.
Hướng Tiền nhíu mày: "Không biết, thật không hiểu vì sao thành phố B phải điền nguyện vọng trước khi thi, tỉnh thành khác thì đều thi xong mới điền nguyện vọng. Nếu không nắm chắc được, tôi không muốn mạo hiểm, hơn nữa... Sau này tôi muốn trở lại thành phố B, chết già ở đây, tôi muốn đi nơi khác khi còn trẻ."
"Muốn đi chỗ nào?" Chung Viễn thanh âm thực bình tĩnh.
Hướng Tiền xem hắn: "Cậu cũng muốn chạy?"
Chung Viễn bĩu môi: "Lúc họ mới kết hôn tôi đã nói rồi, nhịn một năm, chúng ta mỗi người mỗi ngã cao chạy xa bay."
"Cũng đúng," Hướng Tiền nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, có chút nhẹ nhàng, lại có chút buồn đến hoảng, "Vậy chúng ta lập một hiệp định đi."
"Nói đi."
Hướng Tiền đứng dậy từ trong phòng cầm giấy bút ra: "Đầu tiên, điều kiện kinh tế trong nhà không được tốt, 2 chúng ta đừng ai xuất ngoại."
Chung Viễn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Thứ 2, có thể học đại học ở thành phố khác, vừa lúc họ mới kết hôn có thể sống thế giới của hai người."
Chung Viễn nhịn không được cười cười: "Lời này nói ra quái quái, ý của cậu là nghiên cứu sinh xong rồi trở về?"
Hướng Tiền viết sàn sạt trên giấy: "Mặc kệ bằng cấp gì, 25 tuổi nhất định phải trở lại thành phố B, lúc ấy bọn họ năm mươi mấy rồi cần có người chiếu cố, cậu đừng hòng trốn, tôi nói cho cậu biết, hai chúng ta có nghĩa vụ phải phụng dưỡng."
"Tôi không bỉ ổi như vậy." Chung Viễn cười lạnh, "Còn cái này nữa, lúc học đại học vô luận xảy ra chuyện gì, nếu giải quyết được thì tự mình xử lí, nếu không giải quyết được thì phải nói cho nhau biết, còn nếu không giải quyết được nữa thì báo lại cho họ là được."
Hướng Tiền viết tiếp nét cuối cùng: "Chúng ta đúng là người con có hiếu, vậy thì mỗi người một bản, sau này muốn bổ sung gì thì viết thêm."
Chung Viễn nhìn lướt một lần, kí tên, rất có phong thái của nhà lãnh đạo.
"Quyết vậy đi," Hướng Tiền nhìn bản hiệp nghị, rất dương dương tự đắc, "Đúng rồi, cậu muốn đi chỗ nào?"
Chung Viễn thận trọng mà nhìn anh: "Đối với khoảng cách của chúng ta...... Cậu có ý kiến gì."
Hướng Tiền nuốt nước miếng, xuất phát từ bản tâm, kỳ thật anh không ghét Chung Viễn, nhưng suốt hai năm qua bọn họ luôn đối địch nhau.
"Tôi chỗ nào cũng được." Anh nghe được chính mình nói như vậy.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong khoảng nửa phút, Hướng Tiền hít sâu một hơi: "Chắc tôi đi Đông Bắc, tôi có quen một tiền bối lớp 5 khoá trước học ở Học viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân cũng không tệ."
Chung Viễn không nói chuyện, đưa cho anh cuốn sổ ghi chú lúc họp phụ huynh, ở tờ cuối cùng, có dòng chữ gọn gàng, sạch sẽ —— Khoa Kinh tế, Đại học Hạ Môn.
"Đủ xa." Hướng Tiền lẩm bẩm tự nói.
Chung Viễn nhún vai: "Đó là chuyện sau này, trước tiên phải đảm bảo thi đậu."
Hướng Tiền cười: "Cậu khẳng định không thành vấn đề."
"Cậu thì sao?" Chung Viễn hỏi lại.
Hướng Tiền chẳng biết xấu hổ: "Cậu không có vấn đề gì, tôi đây khẳng định càng không thành vấn đề!"
Lại trầm mặc một hồi, Hướng Tiền có chút thấp thỏm: "Mẹ tôi hứa sau khi kết thúc kì thi đại học thì cho tôi đi du lịch, nhưng không yên tâm để tôi đi một mình, cậu có muốn đi cùng không?"
Chung Viễn tầm mắt như X quang nhìn chằm chằm anh thật lâu, không trả lời.
"Nhìn cái gì?" Hướng Tiền không hiểu ra sao.
Chung Viễn không nhanh không chậm: "Đánh giá thực lực đồng đội."
Hướng Tiền tới khí: "Đừng quan tâm nhiều, giống như tôi mời cậu đi thôi."
"Được rồi, cậu tính đi chỗ nào?" Chung Viễn đứng dậy, thoạt nhìn muốn về phòng đọc sách.
Hướng Tiền tê liệt ngã xuống ở trên sô pha: "Không biết, đến lúc đó rồi nói sau."
"Không có kế hoạch," Chung Viễn lại lộn trở lại, túm anh, "Về phòng đọc sách, đừng giả chết."
Hướng Tiền bị hắn kéo đi, ngáp một cái: "Ai là anh, ai là em hả."