Thời điểm Chung Kiến Quốc cùng Hướng Hồng về nhà, điều chờ đợi họ là hai gương mặt ngây thơ và trong sáng, cùng một vài tiếng "cha mẹ" ngọt ngào, mọi thứ đều đẹp đẽ đến khó tin.
Hướng Hồng kéo Hướng Tiền qua một bên, dò hỏi, Hướng Tiền nhún nhún vai, giọng điệu ngây ngô có chút đạo đức giả: "Tụi con là trẻ ngoan mà mẹ."
Một tháng sau kỳ nghỉ hè, trường trung học trực thuộc bắt đầu dạy bổ túc.
Cả hai rõ ràng đã giảm số lần giằng co hoặc chạm mặt ở trường, nhưng về nhà hai nam sinh lại tiếp tục cuộc đấu vật nhỏ.
"Xưa nay tôi ghét nhất chính là lịch sử hiện đại, nhưng đó là điểm mấu chốt của bài thi." Hướng Tiền ôm đầu đâm vào bàn.
Hai người đều học ban tự nhiên, nhưng thái độ với các môn xã hội lại hoàn toàn bất đồng, không biết Chung Viễn do là cán bộ hay không nhưng ý thức chính trị rất cao, kiên quyết tuân thủ quy tắc học sinh giỏi để phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ và lao động, không bao giờ học yếu môn học nào, thành tích về lịch sử, chính trị của anh có thể sánh ngang với học sinh ban xã hội. Hướng Tiền lại đại diện cho đa số nam sinh ban khoa học tự nhiên, đối với tiêu đề lịch sử thì nắm trong lòng bàn tay, nhưng nguyên nhân, quá trình, kết quả, thời gian, địa điểm thì lại không biết gì.
"Loại hình thức thi này đúng là quá ác, nó cũng là thủ phạm chính cho lối suy nghĩ cứng nhắc của học sinh." Hướng Tiền lòng đầy căm phẫn.
Chung Viễn bĩu môi, tiếp tục làm bài: "Hệ thống giáo dục đang chờ cậu lên làm bộ trưởng bộ giáo dục đó, cải tiến, cải cách, hay lật đổ gì cũng được, nếu không mọi lời phàn nàn và tố cáo của cậu bây giờ sẽ chỉ gây ra sự phản cảm và phiền chán mà thôi, hết thảy đều là lời nói xuông."
Hướng Tiền thở dài: "Bản thân nhân văn* đều là giả khoa học, nhưng chúng ta vẫn phải thi." (Hiểu 1 cách đơn giản, nhân văn chính là những tư tưởng, quan điểm, tình cảm liên quan tới giá trị sống của một con người. Nhân văn thường gắn liền với phẩm giá, tình cảm, trí tuệ, vẻ đẹp, sức mạnh.)
"Ha," Chung Viễn cười ra tiếng nói, "Ấu trĩ, nếu có khả năng thì cả đời này đừng dùng nhân văn. Ví dụ như từ nay về sau không được nói hay viết, chỉ cần múa tay múa chân để thể hiện cảm xúc cực kỳ khoa học của cậu. "
Hướng Tiền đá vào chân hắn: "Ngữ văn không được tính vào nhân văn đúng không? Được rồi, là do tôi quá kích, nhưng mà lịch sự cận đại và hiện đại khó nuốt thật."
"Đó là bởi vì cậu đã bỏ qua những nỗ lực cực nhọc của đội biên soạn sách giáo khoa," Chung Viễn quyết đoán bảo vệ sư giả quyền uy, "Này, cậu xem, năm nhất cấp ba học lịch sử cận đại, để mọi người cảm nhận khuất nhục 100 năm của dân tộc; năm hai học lịch sử cận đại của thế giới, để mọi người thấy những tiến bộ nhanh chóng và trở thành những quốc gia phát triển như thế nào; cuối cùng là năm ba, sợ mọi người thất vọng và mất niềm tự hào dân tộc, liền nói về lịch sử Trung Quốc cổ đại, nói về tầm quan trọng của việc phục hưng."
Hướng Tiền cười lạnh: "Chỉ sợ chưa kịp sinh ra niềm tự hào dân tộc, đã bị hai cái trước kích thích bỏ ra nước ngoài rồi."
Chung Viễn nhún vai: "Muốn ra nước ngoài không cần người khác khuyên bảo, muốn ở lại cũng không cần lý do."
"Còn cậu thì sao?" Hướng Tiền tùy tay từ trên bàn lấy lên một cái ly uống nước.
"Cha mẹ ở đây, không đi xa." Chung Viễn lời ít mà ý nhiều.
Hướng Tiền uống một ngụm, cảm thấy hương vị quái quái nhưng cũng không để trong lòng, "Tôi cũng vậy, bởi vì tôi sinh ra là người Trung Quốc, có chết cũng làm ma Trung Quốc."
Chung Viễn ngẩng đầu, nở nụ cười hiếm thấy: "Thứ nhất, cậu khi chết cũng không phải ma Trung Quốc...."
Hướng Tiền không chút xấu hổ hỏi: "Thế thì là gì?"
"Người Trung Quốc đã chết......"
Hướng Tiền nghẹn giọng nói: "Thứ hai đâu?"
Chung Viễn từ trong tay anh đoạt lại ly: "Thí nghiệm sinh học cho chúng ta quan sát mầm đậu nành, cậu quên rồi sao??"
......
Dù già trẻ lớn bé hay vô lo vô nghĩ như thế nào, số mệnh luôn có cách mài dũa góc cạnh, sắc bén của những người trẻ tuổi đúng lúc.
Trong kỳ thi tháng đầu tiên của toàn huyện, Hướng Tiền nhìn chằm chằm vào tờ giấy thi, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả những gì còn lại trên đời chỉ là tiếng quạt quay trên đầu.
Vì sao tôi không tìm ra góc nhị diện*.... (*Góc nhị diện là góc giữa hai nửa mặt phẳng. Hình như chương trình học bên mình không có, tốt nghiệp lâu rồi cũng lú cơ:))))))
Hướng Tiền cơ hồ muốn rít gào ra tiếng, nhìn bạn học xung quanh, họ cũng đang hoảng loạn tột độ, mặc dù không nói được nhưng cả phòng thi như có bầu không khí địa ngục A-tu-la*. (A-tu-la hay Asura (Tiếng Phạn: असुर Asura) hay các thần (Ác Thần) ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. Những vị thần này vẫn ở trong tam giới, phúc hơn cõi người, bằng trời nhưng đức kém hơn. Thân hình cũng xấu hơn. Vua thần thì ở lưng chừng núi Tu di. Khác còn thần cấp dưới thì ở đình miếu. Những vị này lúc tu hay bực tức hoặc chẳng có tu hành mà có công giúp dân. Nên được làm thần để hưởng phúc. Đến khi phúc hết thì thần lại đi đầu thai nơi khác.)
Con người chính là như vậy, nhìn lại quá khứ, phát hiện tuổi trẻ dễ dàng đem cảm xúc phóng đại, dù là vui sướng hay đau buồn, lúc ấy cho rằng đau khổ đã khắc in sâu trong lòng nhưng mấy tháng sau đã quên đi không còn một mảnh.
Khi học tiểu học, làm chuyện xấu bị giáo viên phát hiện.....
Khi học cấp ba, có vài câu trong bài thi làm không được...
Học đại học tỏ tình bị từ chối...
Không tìm được việc làm....
Cảnh tượng kinh thiên động địa hôm đó tưởng chừng như tận thế, nhưng nhiều năm sau cũng chỉ là một trò đùa, hay thậm chí là một kỷ niệm không muốn nhắc tới. Nói theo ngôn ngữ của Internet, trải nghiệm này được gọi là lịch sử đen.
Đáng tiếc ngay lúc đó Hướng Tiền đã không hiểu ra điều này, anh giống như chó nhà có tang ra khỏi phòng thi, chào hỏi các bạn cùng lớp một cách vội vàng rồi chuồn về nhà như một kẻ đào ngũ.
Chung Viễn nửa tiếng sau mới về đến nhà, việc đầu tiên sau khi tắm rửa xong là rót trà vào ly màu xanh.
Hướng Tiền đoan trang nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên cười: "Thi không tốt à?"
Liếc nhìn anh một cái, Chung Viễn lẳng lặng mà uống mấy ngụm trà, để hương trà giải tỏa thần kinh căng thẳng.
"Hình học không gian quá khó."
Hướng Tiền đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng: "Thật hạnh phúc khi biết có người xui xẻo như mình."
"Tôi biết mình không làm được câu hỏi đó," Chung Viễn buông ly, từ giá sách tìm ra một quyển 3 năm thi đại học 5 năm thi thử, "Nhưng thay vì nghĩ về bài kiểm tra thì làm mấy đề tương tự khác sẽ có ích hơn đấy."
"Tôi không nghe thấy." Hướng Tiền dùng hai ngón trỏ lấp kín lỗ tai.
Chung Viễn hừ lạnh: "Lừa mình dối người."
Lúc sau bọn họ ai đều không nói nữa, đến khi cha mẹ về nhà cùng nhau ăn cơm.
"Dạo này học hành ổn không? Thi được chứ?" Hướng Hồng bưng súp gà ra, cho hai đứa mỗi đứa một bát, rồi cho mỗi đứa một cái đùi gà.
Hướng Tiền tránh né không trả lời: "Thật thơm, nhất định là gà mái."
Chung Viễn lễ phép cảm ơn: "Thi không tốt lắm ạ, môn toán hơi khó."
"Là chưa nắm chắc kiến thức, hay là nhất thời khẩn trương nên quên?" Chung Kiến Quốc buông báo chí, biểu tình nghiêm túc.
Chung Viễn thành thành thật thật trả lời: "Kiến thức không nắm chắc, chưa chắc hình học không gian ạ."
"Chỉ cần lần sau đừng mắc phải sai lầm tương tự." Chung Kiến Quốc hòa ái nói, "Ăn cơm đi."
Hướng Tiền không được tự nhiên mà ngồi, anh vẫn chưa quen việc ăn cơm với nhiều người.
Trên bàn trầm mặc một hồi, Hướng Hồng vén tóc sau tai:: "Mẹ và cha các con đã bàn về việc họp phụ huynh."
Thời đi học nhạy cảm nhất là từ "họp phụ huynh", hai người lập tức ngẩng đầu lên cực kì đồng bộ.
"Đúng lúc cha mẹ phải đi công tác," Hướng Hồng biểu tình xin lỗi, "Cho nên cha mẹ không thể đi được, nhưng khả năng sẽ có chuyện quan trọng, cho nên các con có thể tự đi được không?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, tưởng tượng cảnh mình cùng cha mẹ của đám bạn họp phụ huynh mà bất giác rùng mình.
"Thật ra......" Chung Viễn châm chước tìm từ, "Tụi con có thể họp phụ huynh cho nhau."
Tác giả có lời muốn nói:
Mầm đậu nành nằm trong cốc... Chắc hẳn mọi người đã làm thí nghiệm này rồi đúng không?
Mặc khác, đã có ai thay cha mẹ đi họp phụ huynh chưa? Dựa trên sự kiện có thật. >>> Chung Viễn nói chuyện không giống như học sinh trung học vì điều này liên quan đến tính cách và kinh nghiệm trưởng thành của cậu ấy. Sau này có thể sẽ giải thích trong tương lai. Nếu tôi quên giải thích thì các bạn tự bổ não đi!
===
Sau khi bộ này hoàn mình mới beta lại được, nên ai đang theo dõi bộ này của mình thì nhớ châm chước cho mình nhé =.=