Thành phố B thường có kỳ nghỉ nửa tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, giúp học sinh có thời gian ôn tập hệ thống kiến thức đã học trong ba năm qua để chuẩn bị cho kỳ thi.
"Tôi thấy nhà trường đang muốn tiết kiệm tiền điện." Hướng Tiền dùng cái muỗng đào dưa hấu ướp lạnh, ngồi xếp bằng ở trên giường, "Cho nên mới để mọi người về nhà bật điều hoà."
Chung Viễn liếc nhìn anh một cái: "Này, muốn đi Đông Bắc, trước tiên phải điều chỉnh dáng ngồi hợp hoàn cảnh đã?"
"Hơ, cho cậu ghen ghét đó. Một người đàn ông thực thụ như tôi đương nhiên phải trau dồi bản thân trong môi trường khắc nghiệt, không giống ai đó không chịu nổi giá lạnh mà phải chạy tới phương nam......"
"Ồ, cái gì cơ?" Chung Viễn mỉm cười nhìn anh, chỉ là nụ cười kia có hơi doạ người.
"Đừng có bày ra cái mặt này, tôi không có sợ đâu." Hướng Tiền thở dài, "Cậu sợ nhất môn nào?"
Chung Viễn nghĩ nghĩ: "Môn Lý"
"Ôi, tôi sợ ngữ văn." Hướng Tiền rất thành thật.
Chung Viễn nhắc nhở anh: "Viết văn đừng để lạc đề."
Trong bài thi thử cuối cùng trước đây, bố cục được chọn từ bài thi của Giang Tô một năm nào đó - Hồi tưởng không trung (Nhớ về bầu trời)
Chung Viễn trả lời rất thận trọng, một vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời lịch sử, nhân gian một cổ anh hùng rong ruổi tung hoành...... Vì tài năng văn chương và logic chặt chẽ của mình, được 41 điểm (Tối đa 50 điểm).
Mà Hướng Tiền không may mắn như vậy, bài thi của anh được lưu hành khắp các khối lớp, gây xôn xao không nhỏ.
"Tôi cảm thấy tôi nói không sai, không trung không trung, tứ đại giai không(1),trời sinh vạn vật, vạn vật trống không, cho nên trời cũng trống không," Hướng Tiền vẫn như cũ chết cũng không hối cải, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hồi tưởng không trung, bồ đề vốn không cây, chỗ nào dính bụi nhơ (2),nếu vạn vật đều là không, nhớ cũng vô dụng, nhớ cũng là không...... Rất là Thiền."
(1)Tứ Đại giai không là sự thuyết minh của Phật giáo đối với bản chất, hiện tượng của vũ trụ và nhân sinh, trong nó ẩn chứa nghĩa lý thâm sâu có quan hệ mật thiết tới Nhân Ngã, điều đó nằm ngoài sự lý giải của những người chỉ theo đuổi về Tửu, Sắc, Tài, Khí hay những lý giải ngộ nhận khác.
(2)Bồ-đề bổn vô thọ,
Minh cảnh diệc phi đài,
Bản lai vô nhất vật,
Hà xứ nhạ trần ai.
Tạm dịch:
Bồ-đề vốn không cây,
Gương sáng cũng chẳng đài,
Xưa nay không một vật,
Chỗ nào dính bụi nhơ. (Trích trong Lục Tổ đàn kinh rất nổi tiếng trong giới Thiền học, được phổ biến, giảng luận không biết bao nhiêu là giấy mực ở khắp nơi từ hơn một thế kỷ qua.)
hiếm thấy mượn sáng tác của hắn đọc mấy lần, có chút hâm mộ
Chung Viễn hiếm thấy mượn bài văn của anh, rất tán thưởng: "Cậu nghĩ như vậy?"
Hướng Tiền thành thật: "Nói nhảm, kì thực tôi viết cái gì tôi cũng không hiểu."
Chung Viễn hừ lạnh một tiếng, gấp bài thi bỏ vào ngăn kéo: "Tôi trưng thu, làm lưu niệm."
"Cậu sẽ không......" Hướng Tiền nhịn nửa ngày, vẫn quyết định đặt câu hỏi: "Cậu tin Phật?"
Chung Viễn như suy tư gì: "Tôi thích tất cả những thứ triết học, bao gồm cả Phật giáo. Tôi nghĩ rằng loại trừ cliche thuyết phục mọi người hướng thiện trong tất cả các tôn giáo, mỗi tôn giáo đều có nét riêng, à, có lẽ Phật giáo và Đạo giáo mạnh hơn.
"Cliche có nghĩa là gì? Cậu đừng có kiểu như hồi 13 tuổi đang nói lại kẹp từ tiếng anh không? Cậu có phải sinh ra ở nước ngoài đâu."
"Chuyện cũ mèm." Chung Viễn xấu hổ.
Hướng Tiền che lại đầu: "Trời ạ, cậu thế này thì không tìm được bạn gái đâu?"
"Ai nói tôi muốn tìm bạn gái?" Chung Viễn cười xấu xa nói.
Hướng Tiền kinh hô một tiếng: "Cậu thích đàn ông? Đừng yêu tôi nhé!"
Đáp lại anh chính là một quyển từ điển Oxford bay đến trên mặt.
Chung Viễn rất có chút tức muốn hộc máu: "Tôi nói cậu có chút logic nào không? Ai nói cho cậu trên thế giới này chỉ có dị tính luyến ái với đồng tính luyến ái?"
"Cậu là song tính luyến?" Tuy rằng biết khả năng sẽ chết thực thảm, Hướng Tiền vẫn nhược nhược mở miệng, "Yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị cậu."
Chung Viễn che lại mặt □□ một tiếng: "Tôi đối với cậu hết chỗ nói rồi, cậu nghe qua vô tính luyến ai chưa, asexual?"
Hướng Tiền nghĩ nghĩ, ngồi ở bên cạnh hắn: "Anh* đây phải nói với cậu vài câu, cậu xem, cậu còn nhỏ như vầy, còn chưa quen ai, sao cậu có thể từ bỏ tình yêu được? Nếu lỡ sau này vô tình gặp phải một em gái xinh đẹp, lần đầu gặp mặt đã trúng tiếng sét ái tình, lần gặp thứ 2 liền ái mộ, lần thứ 3 gặp liền hứa hẹn sống chết thì sao?" (*Đoạn này bản QT xưng là ca - nên mình để Hướng Tiền xưng anh, không phải xưng hô lộn xộn đâu nhé ^^)
"Ôi, cậu không hiểu, đổi đề tài đi, tôi không có hứng thú thảo luận chuyện tình cảm." Chung Viễn thở dài, nhìn bên ngoài nắng hè chói chang, "Nên cầu nguyện ông trời, mấy ngày thi đừng mưa đi."
Buổi tối trước khi thi, Hướng Tiền lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, anh tự nhủ mình đừng khẩn trường, nhưng đáy lòng vẫn nhịn không được mà khủng hoảng. Điều hoà đang chạy, vì sợ bị cảm, nên điều chỉnh đến độ ấm 27 độ.
"Ngủ không được sao?" Chung Viễn thanh âm từ phía trên truyền đến, tựa hồ cũng thực thanh tỉnh.
"Ừ, cậu cũng vậy à?"
Chung Viễn thở dài: "Cậu xoay người động tĩnh lớn như vậy, tôi ở giường trên, xin hỏi sao tôi ngủ được?"
Hướng Tiền châm chọc nói: "Giờ tôi ra sô pha ngủ, cậu cũng chưa chắc ngủ được đâu?"
"Đi đi, không ngủ được vẫn phải ráng ngủ, nếu không sẽ không thể đảm bảo sức lực cho kỳ thi ngày mai."
Hướng Tiền trợn tròn mắt, đôi mắt sớm đã thích ứng với ánh sáng tối, có thể miêu tả ra hình dáng bày biện trong nhà. Chấm màu xanh lá cây trên máy điều hòa trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, trông đặc biệt dễ thấy.
"Cậu điền chuyên ngành gì?" Hướng Tiền tìm một đề tài.
"Kinh tế*." Chung Viễn thanh âm thực bình tĩnh. (*Ngành Kinh tế hay Kinh tế học là môn khoa học xã hội nghiên cứu sự sản xuất, phân phối và tiêu dùng các loại hàng hóa và dịch vụ. Kinh tế học cũng nghiên cứu cách thức xã hội quản lý các nguồn tài nguyên (nguồn lực) khan hiếm của nó. Nghiên cứu Kinh tế học nhằm mục đích giải thích cách thức các nền kinh tế vận động và cách tác nhân kinh tế tương tác với nhau. Các nguyên tắc kinh tế được ứng dụng trong đời sống xã hội, trong thương mại, tài chính và hành chính công, thậm chí là trong ngành tội phạm học, giáo dục, xã hội học, luật học và nhiều ngành khoa học khác.)
Hướng Tiền gật đầu: "Không tồi, dễ áp dụng."
"Cậu không hiểu," Giọng Chung Viễn giọng có chút giễu cợt, "Kinh tế không dễ áp dụng đâu, nếu muốn kiếm tiền, phải đi học tài chính hoặc kế toán, đó đều là những chuyên ngành dễ kiếm tiền, hoặc như phú nhị đại gì đó đi học marketing hoặc quản lý."
Hướng Tiền kinh ngạc: "Tôi không hiểu, nhưng với số điểm vào trường Kinh tế và Quản lý cao như vậy, chẳng lẽ kinh tế không kiếm nhiều tiền? Tôi vẫn luôn cho rằng kinh tế và tài chính kế toán giống nhau."
Chung Viễn trong thanh âm tràn ngập khinh bỉ: "Kinh tế là lĩnh vực học thuật, kế toán tài chính có thể ứng dụng nhiều hơn. Chưa kể, trên thế giới có giải Nobel kinh tế đúng chưa?"
"Ừ."
"Thế đã từng nghe ai nhắc tới giải Nobel Kế Toán chưa? Trên thế giới có nhà kinh tế học, thế đã bao giờ nghe qua nhà kế toán học chưa?"
Hướng Tiền nói thầm: "Dù sao cũng chỉ toàn là khoe khoang, gian dối, viết bài, chơi số, nhìn không ra có gì khác nhau."
"Ở một mức độ nào đó, lời cậu nói không sai." Chung Viễn khó được trong thanh âm mang theo vài phần khẳng định, "Không thể không nói, đôi khi, người ngốc cũng có thể nói ra vài câu chân lý."
Hướng Tiền tung chân đá ván giường kháng nghị: "Sao cậu không hỏi tôi chọn ngành gì?"
Chung Viễn khịt mũi coi thường: "Tâm tư nhỏ bé này của cậu có gì mà hỏi nữa? Tờ nguyện vọng là tôi thu, lớp các cậu tôi có nhìn sơ qua."
"Ôi, thật không thú vị, một chút tò mò cũng không có." Hướng Tiền khó chịu.
"Khá tốt, rất ổn định, sau khi ra trường cũng không sợ thất nghiệp." Chung Viễn tựa hồ rất vừa lòng.
Hướng Tiền nhắm mắt: "Kỳ thật rất không hiểu cậu, nếu học kinh tế, năm đó vì sao không chọn ban xã hội, mà lại cực cực khổ chổ chọn ban tự nhiên làm gì?"
Chung Viễn cười cười: "Theo tôi, tình cảm nhân văn và kiến thức khoa học xã hội không cần trau dồi thông qua giáo dục có hệ thống, sở thích thông thường và tích lũy là đủ rồi. Nhưng khoa học kỹ thuật có logic suy đoán, tính kiên trì và khả năng làm quen với máy móc và sự lặp lại, nó nên được trau dồi ngay từ khi còn nhỏ. "
Không biết vì cái gì, cùng hắn trò chuyện, tâm tình Hướng Tiền liền bình tĩnh trở lại, nhịn không được ngáp một cái, "Thật không hổ là con trai của nhân viên công chức, ngôn ngữ tổ chức năng lực chuẩn vãi chưởng. Cậu xác định cậu chỉ có 17 tuổi, không phải 71?"
Chung Viễn không tỏ ý kiến: "Cho nên chúng ta có thể đi ngủ chưa? Anh hai?"
"Ngủ đi, ngủ ngon." Hướng Tiền biết nghe lời phải.
"Ngủ ngon."
- -----===---
Không biết có nhảy cóc đoạn nào không nữa =)))