Editor: Dĩm
Ánh sáng càng ngày càng mờ, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất không thấy gì nữa, bầu trời xanh nhạt cũng đang biến đổi, càng ngày càng sâu, ngôi sao rời rạc trôi nổi khắp bầu trời.
Sau khi ngồi trong bốn giờ chứng kiến
toàn bộ quá trình chuyển đổi giữa hoàng hôn và đêm tối, bản thân cô cũng không phải người thích ngồi ngây người, cũng phải bội phục chính mình vậy mà không ngủ.
Có tiếng sột soạt từ phía sau, có lẽ đã xong việc, bỗng nhiên bị hắn từ phía sau ôm lấy cổ, lúc đầu cũng không có nhiều sức, nhưng bị hắn đè có chút khó chịu.
“Rất nặng, đừng chạm vào tôi.”
Hai cánh tay trên vai chậm rãi dời đi, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ gầy của cô.
“Bảo bối, em đang nhìn cái gì vậy?” Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
“Ngôi sao.”
“Nhìn có đẹp không?”
“Khó nhìn.”
“Tại sao?”
Cô thở dài, hắn là quyển sách "mười vạn câu hỏi vì sao" sao?
Cô cúi đầu nói với hắn: “Ít quá, không đẹp mắt.”
Hà Trạch Thành dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, giây tiếp theo cô hất tay hắn ra, Lâm Ấm dựa vào lưng ghế sô pha, chống cằm, tiếp tục nhìn phía bầu trời bên ngoài, ánh mắt chưa từng dời đi.
"Bảo bối ..." Hà trạch Thành duỗi tay ra muốn ôm cô, Lâm Ấm trực tiếp duỗi chân đá lên vai hắn, khiến hắn lảo đảo ngồi dưới đất, hai tay chống ở phía sau, vẫn nâng mắt nhìn cô.
Lâm Ấm nhìn xuống, dưới ánh đèn mờ ảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650701/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.