Editor: Dĩm
“Xin em!”Hà Trạch Thành nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cắn răng nhẫn nại.
"Xin tôi cái gì?"
"Xin em ... động một chút! Tôi nhịn không được, bảo bối, tôi khó chịu lắm, đừng như vậy, em ra ngoài có được không? Tôi chính mình có thể tự giải quyết, bảo bối!”Hắn khó chịu như sắp khóc, điều này làm cho Lâm Ấm rất hài lòng.
Cô chống đỡ bụng hắn, chịu đựng sự khó chịu mà lên xuống, tốc độ nhanh hơn, nhìn anh nghĩ muốn đứng dậy lại véo thắt lưng cố sức, nhưng chỉ nằm trên mặt đất chịu đựng, nhìn bộ dáng vừa thoải mái lại khó chịu của hắn, khiến cô rất thích.
"Bảo bối, nhanh lên! Xin em, nhanh lên, xin em!" Không được, hắn thật sự sắp không xong rồi.
"Bảo bối!"
"Gọi cái gì, bực mình!" Cô ngồi xuống, đỉnh tới chỗ sâu nhất, hắn ở dưới thân cô thoải mái thở dài.
Cô đánh mạnh vào ngực hắn, mặt không đổi sắc, tiếng đánh giòn tan nghe thôi cũng đã đủ đau, không muốn chịu đựng chút nào, chỉ có mồ hôi rơi xuống mới khống chế được dục vọng.
“Bảo bối, tôi khó chịu quá, em động đậy đi, thật sự rất khó chịu! Tôi không thể nhịn được nữa!” Hắn chống người lên, muốn ôm hôn cô, nhưng lại bị cô đẩy vai ngã xuống đất.
Mái tóc xẹt qua da thịt, ngứa ngáy, từng chút từng chút như muốn dụ dỗ hắn, nhất là chỗ sưng tấy dưới thân sắp phát nổ rồi.
“Anh sai ở đâu?” Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên sườn mặt hắn: “Hả? Anh cảm thấy mình sai rồi sao?”
“Ừm.”
“ Sai ở đâu?”
“Không nên bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650702/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.