Chương trước
Chương sau
Editor: Dĩm
“Xin em!”Hà Trạch Thành nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cắn răng nhẫn nại.
"Xin tôi cái gì?"
"Xin em ... động một chút! Tôi nhịn không được, bảo bối, tôi khó chịu lắm, đừng như vậy, em ra ngoài có được không? Tôi chính mình có thể tự giải quyết, bảo bối!”Hắn khó chịu như sắp khóc, điều này làm cho Lâm Ấm rất hài lòng.
Cô chống đỡ bụng hắn, chịu đựng sự khó chịu mà lên xuống, tốc độ nhanh hơn, nhìn anh nghĩ muốn đứng dậy lại véo thắt lưng cố sức, nhưng chỉ nằm trên mặt đất chịu đựng, nhìn bộ dáng vừa thoải mái lại khó chịu của hắn, khiến cô rất thích.
"Bảo bối, nhanh lên! Xin em, nhanh lên, xin em!" Không được, hắn thật sự sắp không xong rồi.
"Bảo bối!"
"Gọi cái gì, bực mình!" Cô ngồi xuống, đỉnh tới chỗ sâu nhất, hắn ở dưới thân cô thoải mái thở dài.
Cô đánh mạnh vào ngực hắn, mặt không đổi sắc, tiếng đánh giòn tan nghe thôi cũng đã đủ đau, không muốn chịu đựng chút nào, chỉ có mồ hôi rơi xuống mới khống chế được dục vọng.
“Bảo bối, tôi khó chịu quá, em động đậy đi, thật sự rất khó chịu! Tôi không thể nhịn được nữa!” Hắn chống người lên, muốn ôm hôn cô, nhưng lại bị cô đẩy vai ngã xuống đất.
Mái tóc xẹt qua da thịt, ngứa ngáy, từng chút từng chút như muốn dụ dỗ hắn, nhất là chỗ sưng tấy dưới thân sắp phát nổ rồi.
“Anh sai ở đâu?” Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên sườn mặt hắn: “Hả? Anh cảm thấy mình sai rồi sao?”
“Ừm.”
“ Sai ở đâu?”
“Không nên bạo lực thao em, tôi sai rồi, bảo bối! "
"Trả lời sai." Cô đưa ngón tay trỏ, chọc vào ngực hắn, dùng sức cắm sâu vào. một tay khác xuyên qua lớp quần áo mà mò xuống đồ vật to lớn kia, khóe miệng mỉm cười, thâm nhập nhéo vào phần nhô ra của hắn.
“Bảo bối!” Hà Trạch Thành hoảng sợ nắm cổ tay cô: “Em cho tôi biết, tôi đã sai ở đâu? Tôi thật sự không biết mình đã sai ở chỗ nào?”
Cô nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hắn: "Sai ở chỗ… Anh không nên dụ dỗ tôi.”
Hà Trạch Thành thở hổn hển, nhắm mắt lại không chịu nổi: “Tôi rất khó chịu, bảo bối, em động đi, phía dưới trướng quá, rất muốn phát tiết, em động một chút có được không?"
"Được thôi."
Cô di chuyển chậm chạp, để hắn chịu đủ thống khổ, giống như có hàng vạn con kiến bò khắp toàn thân mà không làm gì được.
Sự nghiêm túc và kiên nhẫn là cái quan trọng nhất của hắn lúc này.
“Bảo bối, xin em! Tôi cầu xin em, nhanh một chút!” Hắn run rẩy gần như muốn khóc.
Lâm Ấm hài lòng cười, chậm rãi đem đồ vật dưới người rút ra, thì tahays khuôn mặt hắn lộ vẻ trống rỗng cô đơn cùng lo lắng.
"Muốn thao tôi không?"
"Muốn! Tôi rất muốn thao em! Bảo bối, cầu xin em để cho tôi thao!" Hắn gấp gáp chỉ muốn đem cô ấn dưới thân.
Nhưng Lâm Ấm không chút lưu tình nắm lấy tay hắn, đưa xuống dưới thân, vuốt ve mảnh hoa môi đang đóng mở kia.
“Dùng ngón tay cả anh thao tôi đi.”
Đối với dục vọng bị tra tấn, suýt chút nữa đã làm hắn sắp hỏng rồi, giống như kêu hắn đem côn thịt cắm vào!
“Nhanh lên!” Cô nhíu mày thật sâu, bắt đầu không vui rồi.
Hà Trạch Thành cắn răng, duỗi hai ngón tay ra, đâm vào.
“A!” Cô nắm chắc vai hắn, trực tiếp thâm nhập đi vào, không có chút nhẹ nhàng nào.
Hà Trạch Thành ngồi dậy, ôm chặt lấy cô, giang hai chân cô ra, ngón tay nhanh chóng đâm vào hoa huyệt của cô, dâm thủy bắt đầu chảy xuống với tốc độ cực nhanh.
Lâm Ấm ghé trên cổ hắn, hô hấp cực kỳ gấp gáp phả trên cổ hắn, âm thanh truyền đến bên tai cũng bắt đầu tăng lên.
"A ... ha! Chậm lại, chậm lại!" Hạ thể của cô dần dần co rút, nhắm mắt cảm nhận tốc độ thâm nhập.
"Bảo bối yên tâm, chỉ là một ngón tay thôi, sẽ không thao hư em, làm cho em thoải mái rồi đến lượt tối nhé? Tôi thực sự rất khó chịu! Tôi hứa sẽ nhẹ hơn, thật đấy!"
"Im đi! Chờ làm tôi thoải mái xong rồi nói."
Nội tâm hắn vui mừng, thở gấp kề sát vào cổ cô: "Được, chờ em! Tôi sẽ làm cho em thoải mái, bảo đảm sẽ làm cho em thoải mái muốn chết."
"A, Sâu quá! Không được... đi ra ngoài ... "
"Bảo bối là đang thoải mái, không sâu đâu, nhìn xem em đã chảy nhiều nước như vậy rồi, tay của tôi đã bị em làm cho ướt đẫm, rất thoải mái đúng không?Hả?"
“A!”
Ngón tay dùng sức chọc vào, hắn thành công chạm vào vách thịt non mềm mẫn cảm của cô, dâm thủy xối xả bắn ra, ướt đẫm lòng bàn tay.
Lâm Ấm yếu ớt nằm ở trên người hắn, bị hắn xoay người đè xuống sàn nhà phía dưới, nhìn thấy hắn si mê liếm bàn tay đó, một ngón tay cũng không buông tha, nở nụ cười thỏa mãn.
“Nước của bảo bối thật ngon, giờ đến lượt tôi, em không thể nói không giữ lời.”
“Tôi hứa với anh khi nào… A !”
Hắn nhét quy đầu vào rồi cười với cô: “Nhìn đi, em là đang rất thoải mái, đúng là khẩu thị tâm phi, muốn bị thao, cho dù em thao tôi hay tôi thao em, đều muốn côn thịt của tôi lấp đầy em! Đúng không, bảo bối."
Lâm Ấm yếu ớt nắm lấy quần áo của hắn, cắn răng trừng mắt: “Lải nhải, nhanh lên!”
Hà Trạch Thành nhướng mày, nở nụ cười cuồng si: “Bảo bối chê tôi làm chậm à.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.