Editor: Dĩm
Cô từ trên giường ngồi dậy, toàn thân bình tĩnh, không có cảm giác đau đớn giống như mỗi sáng.
Ngày hôm qua khi hắn khóc, đến khi trở về liền đem đồ vật chặn ở phía dưới cô ra, để cô tự tắm, đến tối hắn không có thao cô, thậm chí còn không ngủ bên cạnh cô.
Hà Trạch Thành cuộn mình trên sô pha, cuộn cả thân hình cao lớn vào một khoảng không nhỏ.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn cô đang đi xuống cầu thang, hắn có chút lúng túng chạy tới, có lẽ là do ngồi xổm lâu rồi, trọng tâm đi đường đều không vững, loạng choạng đi tới trước mặt cô.
“Có đói bụng không?” Hắn cúi đầu, trên mặt vẫn còn thấy rõ vệt nước mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sưng đỏ, lại còn có chút mềm mại đáng yêu như phấn mắt.
Từ cơn tức giận dần dần tỉnh táo lại, Lâm Ấm hỏi: “Muốn tôi dùng miệng khẩu, mới được ăn cơm?”
Hà Trạch Thành vội vàng lắc đầu:“Không, tôi không biết nên làm món gì, cũng không biết em thích ăn gì? ”
Cô nhướng mày, giờ phút này hắn đứng trước mặt cô như một cậu học sinh tiểu học, vô cùng đáng yêu.
“Hà Trạch Thành, anh rất kỳ quái, tôi thế này, anh còn không tới thao sao? Tính tình tốt như vậy sao?”
Người trước mặt ngẩng đầu, ánh mắt đào hoa bắt gặp ánh mắt của cô.
"Tôi chỉ sợ, em sẽ muốn đi chết."
không biết hắn đang có ý định làm cái gì, cũng không biết lúc nào hắn lại lên cơn, bị trừng phạt nhiều lần cũng đủ khiến cô mệt mỏi rồi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650700/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.