Sốt rồi.
Sơ Nhất nghe Thôi Dật nói với cậu, lúc trên nhiệt kết hiện 38.4 độ, đầu tiên là cậu ngơ ra, sau đó liền có hơi muốn cười.
Cười mỉa.
Có khi nào cậu là người đầu tiên trên thế giới vì vì sợ hãi mà sốt luôn không?
"Dùng cái này hạ nhiệt độ trước đi," Y tá cầm túi chườm đá đưa cho cậu, "Nếu vẫn không hết sốt thì lại lấy thuốc uống."
"Cảm ơn." Sơ Nhất vô cùng ngại mà nhận túi chườm đá đắp lên đầu.
"Không thì hôm nay cháu về nghĩ ngơi trước đi," Thôi Dật nói, "Chú hỏi thăm một chút, thuê một người chăm sóc......."
"Không," Sơ Nhất lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng lắc đầu, "Không, không không không, không."
Thôi Dật nhìn cậu, cười: "Cháu đang nói lắp hay tăng ngữ khí thế?"
"Tăng ạ," Sơ Nhất nói, " Sơ Nhất nói, "Cháu không, không sao."
Lúc này đã khuya rồi, người chăm sóc chắc là không đến được, nếu như cậu về nhà ngủ vậy chỉ có thể là Thôi Dật canh ở đây, một vị luật sự lớn ngày nào cũng bận như con quay vậy.
Còn có, đừng nói bây giờ cậu chỉ sốt thôi, cho dù bây giờ cậu sắp xỉu đến nơi, cậu cũng không muốn đi.
Sốt đối với cậu không có gì ghê gớm, vậu chưa từng đi bệnh viện bởi vì bất cứ thứ bệnh gì, gì mà cảm sốt ho gì đó, cả khi bị người ta đánh bị thương cũng chưa từng đến bệnh viện.
Bà ngoại có thần dược, thuốc giảm đau.
Bất luận có bị gì đi nữa đau đầu, đau bụng hay là cảm sốt, bị thương nhiễm trùng, cho dù trên người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950312/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.