Cuối cùng thì Sơ Nhất vẫn lựa chọn phương thức biểu đạt không có dạo đầu, không có kỹ xảo cũng không có đường lui cực kì cổ hủ này. 
Đường lui duy nhất mà cậu để lại cho mình có lẽ chính là không đối mặt với Yến Hàng cho nên nếu Yến Hàng có biểu cảm gì có thể làm cậu xấu hổ cậu đều không thấy. 
Không nhìn thấy thì sẽ không khó xử như thế, cho dù là từ chối cậu cũ sẽ có thể đem hai tầng đả kích là lời nói và biểu cảm tránh đi một nữa. 
Mà nói một câu như thế đối với cậu mà nói đã dùng hết tất cả dũng khí rồi. 
Cậu cứ cầm điện thoại như thế, đứng trên vỉa hè, trước sau đều có đèn đường, cậu cứ như vậy mà đứng trong ánh sáng không có thứ gì che chắn, bên trái có xe lái qua, bên phải có người đi qua, đối với Chó đất luôn có thói quen đi phải dựa sát tường mà nói, đây là tình cảnh mà trước đây có nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến. 
Em thích anh. 
Cậu cứ đứng ở chỗ này như thế, nhìn về phía trước. 
Sau khi nói ra những lời này, xung quanh liền yên tĩnh, tất cả những cảm giác của cậu dường như đều bị đóng lại, toàn bộ những khả năng mà cậu có được đều dồn về tai phải đang nghe điện thoại. 
Yến Hàng em thích anh. 
Trong ống nghe rất im lặng, Sơ Nhất có thể nghe được rõ ràng hô hấp của Yến Hàng tạm dừng khi nghe được câu này. 
Tim cậu đập rất nhanh, hết thảy mọi thứ ở bên cạnh đều như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950311/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.