Edit: zhuudii
Yến Hàng đứng yên tại chỗ mãi cho đến khi không nhìn thấy Sơ Nhất nữa mới lấy điếu thuốc ra ngậm vào, xoay người chậm rãi đi bộ về.
Những lời ấy của Sơ Nhất làm hắn có hơi không nói nên lời.
Sớm muộn gì cũng sẽ đi.
Đây là ý nghĩ của hắn mỗi khi đến một nơi nào đó. Ngoài trừ cảm giác vĩnh viễn không thể xác định được hắn chẳng còn cảm thấy gì khác.
Bởi vì hắn không hề có quan hệ với bất kì một nơi nào.
Tôi đến rồi lại đi, nơi mà tôi từng ở không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào của tôi.
Cho nên đến đến đi đi cũng không có gì phải xúc động.
Nhưng bây giờ khi nghe Sơ Nhất nói như thế, hắn lại có hơi thẩn thờ.
Hắn để lại dấu vết ở nơi này, có một nhóc con học lớp 8 sẽ nhớ đến hắn.
Có một ngày nào đó lúc hắn quay đầu lại nhìn sẽ có vài hình ảnh sẽ hiện lên, về một thành thị nào đó trong kí ức không còn đơn giản chỉ là một cái địa danh nữa.
Về đến nhà bố đã tắm thay đồ ngủ xong, đồ trên bàn cũng đã được dọn xuống bếp. Có điều không rửa mà để ở bồn rửa chén.
Yến Hàng vừa chạy xong đã ăn một đống, lúc này có hơi lười vì thế cũng ngồi xuống sofa ngơ ra.
Bố đang xem tin thức buổi tối. Trừ thành phố loại 1, loại 2 ra thì một cái thành phố cũng không có nhiêu tin tức đến mức nguyên ngày không trùng nhau, mấy tin tức này đều đã xem qua lúc chiều, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/240115/chuong-12.html