Edit: zhuudii
Tâm trạng Yến Hàng đúng thật là không tốt, chính xác mà nói tâm trạng của hắn rất dễ tệ đi. Nếu liên tục ngơ ra 20 phút tâm trạng có thể tụt đến đáy luôn.
Cảm xúc của hắn mong manh thật sự, bình thường hắn chẳng dám chọc vào.
Hôm nay sau khi nói câu kia hắn vốn tưởng mình có thể nhẹ nhõm hơn không ít. Ít nhất đã đem nghi ngờ vứt đến chỗ bố rồi chứ không phải giống như những năm tháng trước đây, trong lòng cả hai người đều hiểu rõ nhưng lại trốn tránh vấn đề, cực kì ăn ý mà lờ đi cái gai giữa họ.
Nhưng không hề nhẹ nhõm, ngược lại còn có thêm vài phần chống cự và bất an.
"Sao em không về nhà ăn cơm?" Yến Hàng Sơ Nhất đang chuyên tâm cắt thịt.
"Muốn mời, mời anh ăn, nên đến." Sơ Nhất rũ mắt.
"Vậy sao hôm qua em không nói? Sáng nay tại sao không nói?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất không nói gì, ngậm miếng bò bít tết trong miệng giả vờ tập trung nhai.
"Bị người ta chặn đúng không?" Yến Hàng chậc chậc hai tiếng.
"Không phải," Sơ Nhất lắc đầu, "Em phòng, phòng ngừa bị, chặn."
"Là thằng Lý Đại Hào kia à?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất nhìn hắn một cái: "Tử."
"Ờ." Đúng là Yến Hàng không nhớ rõ cái tên này, cứ nhớ là thằng nhóc khốn nạn số 1.
"Không phải nó," Sơ Nhất nói, "Không cần, trốn nó."
"Lại một đám khác nữa à?" Yến Hàng thở dài.
"Toà nhà, kế bên," Sơ Nhất nói, "Lưu manh mất, mất tích quay, trở về."
Yến Hàng nhìn cậu, một lát sau mới hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/240116/chuong-13.html