Edit: zhuudii
Sợ hãi.
Thứ cảm xúc mà Yến Hàng không muốn đối diện nhất.
Rất sợ.
Mỗi lần trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, mỗi lần rời khỏi thành phố xa lạ mà bản thân chưa kịp quen thuộc, mỗi khi nhìn về phía trước nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, quay lại nhìn về phía sau cũng chỉ là một mảnh trống rỗng.
Tất cả những cảm xúc của hắn đều vì sự xuất hiện rồi biến mất của bố mà lên lên xuống xuống.
Trừ bây giờ ra, cho dù là tương lai hay quá khứ bố cũng chưa từng nhắc đến chữ sợ này. Mà hắn cũng chỉ có thể cố gắng tự nói với chính mình rằng không cần đến.
Bọn họ chính là cặp bố con tiêu sái mà bước đi trên thế giới này, phiêu bạt chân trời, sống đến kiêu ngạo tùy ý, không chịu ảnh hưởng tí nào bởi thế tục.
Tự do.
Mà Sơ Nhất ngưỡng mộ.
Thật ra thứ Sơ Nhất ngưỡng mộ chỉ là tưởng tượng.
Không có đích đến chẳng có đường về, thứ tự do như thế sẽ có người ngưỡng mộ thật sao?
Yến Hàng vào bếp làm thêm một phần cơm, bỏ thêm cà ri, bố thích ăn cà ri, sau đó rắc phô mai lên rồi bỏ cùng bát kia vào lò nướng.
Chỉnh nhiệt độ với thời gian xong, hắn liền đứng trước lò nướng xuất thần.
Bất luận nói thế nào chỉ cần bố còn ở đây, hắn sẽ cảm thấy yên tâm. Ngay cả khi sự yên tâm này giống như lớp phô mai phủ ngoài cơm chiên.
"Con còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?" Bố dựa vào cửa phòng bếp.
"Trước tiểu học hình như con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/240114/chuong-11.html