Lưu Trình từ bên ngoài lao vào như tên bắn, túm lấy cổ áo Hàn Thiên Minh.
"Cậu muốn chết sao?"
Hàn Thiên Minh vội lên tiếng "thanh minh".
"Khoan... Khoan đã. Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu. Bình tĩnh lại đã Lưu Trình."
"Không phải như tôi nghĩ? Cậu nghĩ tôi đui hả? Mắt tôi thấy, cậu còn nói không phải?"
"Tôi... Tôi vô tình... Phải, là vô tình thôi."
"Cậu..." Lưu Trình không nhịn nổi nữa, tung nấm đấm lên.
Nhìn thấy Lưu Trình như vậy, Hàn Thiên Minh liền gọi Gia Nhi kêu cứu.
"Gia Nhi cứu anh..."
Trần Lập đứng xem kịch vui từ nãy, nghe Hàn Thiên Minh cầu cứu Gia Nhi thì khinh bì lên tiếng:
"Hàn Thiên Minh cậu hèn thật đấy."
Nhưng kệ Trần Lập có nói gì. Hèn thì hèn thôi nhưng anh vẫn phải bảo vệ gương mặt cực phẩm này để còn theo đuổi cô chứ. Nát rồi thì làm sao? Không lẽ đập mặt xây lại? Không ổn, không hề ổn.
Lưu Gia Nhi vẫn còn đang thất thần vì hành động của Hàn Thiên Minh thì nghe thấy tiếng của anh, cô chợt tỉnh. Hoàn cảnh trước mặt không phải là quá... nguy hiểm rồi sao? Gia Nhi vội chạy lại ngăn cản Lưu Trình.
"Anh... Anh bình tĩnh đã. Mọi chuyện không phải như anh thấy đâu." Cô vừa giải thích vừa kéo tay Lưu Trình lại. Mặc dù cô không hiểu hành động vừa rồi của Hàn Thiên Minh nhưng mà Gia Nhi cảm thấy anh không phải là người xấu, có thể vừa rồi là do anh bất cẩn mà thôi.
Thấy Gia Nhi vừa bị chiếm tiện nghi lại còn bênh cho tên hung thủ thì Lưu Trình như muốn phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-sung-ninh/239358/chuong-10.html