Ta ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt thân thiết của nàng ta, cười nhẹ nhàng,”Không có gì, chỉ là ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Du Nhi gật gật đầu, tiện tay cùng ta trải giường, hai người cũng không nói thêm điều gì, nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, không lâu sau ta liền nghe thấy tiếng nàng ta hít thở đều đều, nha đầu này lòng dạ ngay thẳng, không có tâm cơ, luôn ngủ rất sâu, nhưng tối nay ta một chút cũng không ngủ được, mở to hai mắt nhìn trần phòng tối đen như mực.
Trước mắt ta hoảng hốt hiện lên rất nhiều người, là ánh mắt ân cần của Du Nhi, là Thái tử đang mỉm cười nho nhã, vẻ mặt tàn nhẫn của Diêu Ánh Tuyết, nhưng cuối cùng, tất cả hợp lại thành một gương mặt.
Tuấn mỹ, lạnh lẽo, còn kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sự sợ hãi ập tới, ta sống chết nhắm mắt lại, kéo chăn bông chùm kín đầu, nhưn bóng dáng đó giống như ác mộng, có trốn thế nào cũng không thoát…
Ngoài dự đoán của ta, mấy ngày sau đó trong cung đều rất bình lặng.
Chuyện ta lo lắng hoàn toàn không xảy ra, cứ như vậy, trái tim như lửa đốt của ta cũng được thả lỏng.
Hôm nay, ta mang theo vài thứ lặng lẽ tới lãnh cung, trời đã vào hạ, nhưng đống lá khô rụng từ mùa đông đều không có người dọn dẹp, bị gió thổi xào xạc cuốn vào góc tường, làm cho lãnh cung vốn yên tĩnh càng thêm đìu hiu quạnh quẽ.
Nhìn cảnh sắc như vậy, tâm trạng của ta không khỏi hoảng hốt và ảm đạm, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/219443/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.