Ta thở dài: ‘’Ngưng Yên, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cho dù ngươi không muốn làm, cũng nên nói tốt với nàng, không thể lại giở tính tình,hai năm qua ngươi còn chưa chịu đủ thiệt thòi sao?’’
Ta cũng biết rõ, từ trước đến nay nàng là tâm cao khí ngạo, lại từng được Hoàng tử sủng ái, đương nhiên nàng không muốn làm chuyện như vậy, cho nên trong lãnh cung vẫn bị người ta xa lánh, mỗi một lần đều là ta phải tới nhét chút tiền bạc cho bọn ma ma, nha đầu, lương bổng của ta vốn cũng không nhiều, huống chi còn có nửa năm nữa ta liền xuất cung, tương lai của nàng nên làm cái gi bây giờ?
Lúc này, liền nghe thấy Ngưng Yên nức nở nói: ‘’Thanh Anh, ta phải rời khỏi nơi này, ta không thể chịu nổi.’’
‘’Ngưng Yên, ngươi đừng nói lời càn rỡ, nơi này là lãnh cung, đâu phải ngươi nói muốn rời đi là có thể rời đi.’’
‘’Thanh Anh, ta muốn ngươi giúp ta!’’
‘’Ta?’’ Ta lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn nàng: ‘’Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?’’
Ngưng Yên đồng loạt bắt được hai tay của ta, dùng lực nắm chặt: ‘’Ngươi giúp ta đi tìm tam điện hạ cầu tình, để chàng mang ta đi khỏi nơi này.’’
Ta vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên trắng xanh: ‘’Ngưng Yên…’’
‘’Thanh Anh!’’ KHông đợi ta nói xong, Ngưng Yên đã ngắt lời của ta, vội vàng nói: ‘’Chỉ có chàng mới có thể giúp ta, một ngày phu thê trăm ngày ân ái, huống chi lúc trước chàng sủng ái ta như thế, nhất định không nỡ để ta chịu khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/219444/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.