Hắn từng bước đi về phía ta, lửa lớn phía sau không ngừng hừng hực bốc cháy. Ta thấy rõ đôi mắt kia giống như con báo săn thú, từng bước tiếp cận con mồi.
Ánh mắt thị huyết kia giống như muốn nuốt chửng ta.
Ngay thời điểm hắn sắp đến trước mặt ta, đột nhiên, một thị vệ giục ngựa chạy như điên tới, vừa thấy Bùi Nguyên Hạo liền siết chặt dây cương, xoay người xuống ngựa: "Tam điện hạ!"
Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo thay đổi, quay đầu nhìn gã: "Việc gì?"
"Bên Cửu Môn..."
Tiếng của lính liên lạc kia ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng cũng nói bên tai, gã nói xong, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo liền thay đổi: "Còn gì không?"
"Dương đại nhân nói, tiếp theo phải làm thế nào còn thỉnh điện hạ định đoạt, nhưng... Tận dụng thời cơ!"
Bùi Nguyên Hạo không nói gì, trầm mặc một lúc, mới xoay người lớn tiếng với xung quanh: "Lên ngựa, hồi cung!"
"Vâng."
Mọi người đều ý thức được gì đó, tất cả đều hưng phấn dị thường, vội lên ngựa. Thời điểm một người hầu dắt ngựa tới, Bùi Nguyên Hạo đang muốn leo lên, đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Ta vẫn còn đứng bên thi thể của Diêu Ánh Tuyết, giày cũng đã nhuốm màu đỏ tươi.
Nhất thời thái độ của hắn không rõ ràng, giống như không biết nên làm gì với ta, nhưng chỉ là một lát, hắn trầm giọng: "Ngươi ở đây, không được đi đâu cả!"
Dứt lời, hắn nháy mắt ra hiệu cho hai thị vệ đứng bên cạnh.
Chờ hắn an bài xong chuyện của ta, người ngựa xung quanh sớm đã không kìm nén được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132200/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.