"Ngươi thật sự cho rằng ta để ý đứa nhỏ này?"
Nghe một câu lãnh khốc này của hắn, trái tim ta bỗng nhiên lạnh đi, thấy hắn cúi người nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Diêu Ánh Tuyết, lạnh lùng nói: "Nếu nghiệp lớn thành công, sẽ có rất nhiều nữ nhân sinh con cho bổn cung, ngươi cho rằng, ta sẽ để ý một đứa này?"
Diêu Ánh Tuyết lúc này không chỉ có sắc mặt tái nhợt, cả người dường như cũng không còn độ ấm: "Điện hạ..."
"Kéo xuống."
"Vâng!"
Nghe những lời này của hắn, người xung quanh không khỏi có chút sợ hãi, trong mắt bọn họ, một tướng lĩnh giết chết vạn người đơn giản là bộc lộ khí chất anh hùng, nhưng tự giết chết cốt nhục của mình thì không thể tưởng tượng nổi, lãnh khốc và tuyệt tình như vậy thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
Diêu Ánh Tuyết đờ đẫn ngồi dưới đất mặc thị vệ kéo đi.
Ngay thời điểm bị kéo xuống lầu, nàng ta đột nhiên nổi điên, liều mạng giãy giụa, lớn tiếng khóc lóc: "Điện hạ, đừng! Điện hạ, ngài tha cho thϊế͙p͙, tha cho đứa nhỏ này đi! Điện hạ, nó là cốt nhục thân sinh của ngài!"
Mấy người kéo nàng ta nhìn một thai phụ kêu gào như vậy cũng có chút chua xót, đều chần chờ, nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: "Còn không nhanh lên!"
"Vâng..."
Mắt thấy Diêu Ánh Tuyết như nổi điên mà liều mạng giãy giụa, mấy hán tử xung quanh cũng không giữ chặt được nàng ta, ta sợ hãi, vội đi qua ngăn cản hắn: "Điện hạ, ngài tha cho nàng đi!"
Ánh mắt hắn sắc bén lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132199/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.