"Ngài... Ngài nói cái gì?"
Ta nhất thời ngây ra, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, đôi mắt phong tình vạn chủng kia lần đầu tiên nhìn ta ngưng trọng như vậy.
Ta không hiểu, vì sao ngay lúc này, ngài ấy lại hỏi như thế.
"Ngươi có nghĩ tới, tối hôm nay, mặc kệ trong hai người bọn họ ai thắng, nếu ngươi ở lại trong cung, sẽ thế nào không?"
Sẽ thế nào?
Ta nhẹ nhàng nói: "Nếu là Thái Tử, ngài ấy... Ngài ấy xưa nay đối với ta đều rất tốt, hơn nữa ngài ấy cũng là người tốt, nếu thật sự là ngài ấy thắng, ta nghĩ ngài ấy sẽ... Cho ta một ân xá."
Suy nghĩ này ta luôn kiên trì, mặc kệ vừa rồi Hoàng Thiên Bá đánh giá y thế nào, nhưng thời điểm phát hiện ngọc tỷ, nếu y hạ quyết tâm giết ta, thánh chỉ kia có lẽ đã không có kẻ thứ ba biết, nhưng y không làm như vậy, ta tin, y là người tốt!
Hoàng Thiên Bá nhìn ta, không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi: "Nếu là hắn?"
Là... Hắn?
Không biết vì sao, ta lại nhớ tới những lời Diêu Ánh Tuyết nói trước lúc chết, hắn sớm đã biết người đêm đó không phải nàng, nhưng ta không biết, hắn rốt cuộc có biết người đêm đó rốt cuộc là ai hay không.
Nếu... Nếu hắn thật sự đã biết...
Cả người rét run, Hoàng Thiên Bá thấy sắc mặt ta đột nhiên tái nhợt, vội hỏi: "Thanh Anh, ngươi sao vậy?"
Ta đón nhận ánh mắt quan tâm của Hoàng Thiên Bá, trong lòng cuối cùng cũng tìm lại chút ấm áp. Không, hắn hẳn không biết mới đúng, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132201/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.