Ta vắt óc suy nghĩ, nhưng tối hôm đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, trái tim ta cũng rất hoảng loạn, hoàn toàn không chú ý bức tranh kia cụ thể vẽ cái gì. Vì thế ta lắc đầu.
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười: "Bức tranh kia không vẽ hoàng cung."
Dương Vân Huy lập tức hỏi: "Vậy đó là nơi nào?"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo đang đối diện với cửa lớn bỗng nhiên lóe lên, hắn hiểu ý, không hỏi tiếp, mà thời điểm ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn đã nói: "Nơi đó không phải chỗ xa lạ với người trong cung, có điều vẫn phải cẩn thận, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào biết."
"Vâng."
"Nếu hiện tại công việc bảo vệ Cửu Môn bọn họ cũng nhận, vậy đệ điều động tất cả người của mình tới đây, tìm ngọc tỷ là chuyện quan trọng, đợi mọi người đông đủ, ta sẽ nói đệ biết đó là nơi nào."
"Được, Tam ca, đệ biết rồi."
Dương Vân Huy ôm quyền gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Lòng ta vẫn mang nghi hoặc, chờ Dương Vân Huy ra ngoài, ta liền nhỏ giọng, cẩn thận hỏi Bùi Nguyên Hạo: "Tam điện hạ."
"Cái gì?"
"Vậy... Cái người ở Thượng Dương Cung kia, hiện tại ngài không trừ bỏ sao?"
Ngay cả Hoàng Thiên Bá cũng đã mở miệng, người này không thể không trừ, khi nãy ta cũng chuyển lời vô cùng rõ ràng, nhưng Bùi Nguyên Hạo nghe xong lại muốn Dương Vân Huy đi tìm ngọc tỷ, đối với chuyện này hoàn toàn không nhắc đến.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lộ ra ý cười khó lường.
Ta sửng sốt, đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132193/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.