Trái tim ta không khỏi nhói đau, hắn... Ở cùng Diêu Ánh Tuyết?
Ta cắn răng, nhanh chóng khống chế cảm xúc. Diêu Ánh Tuyết đã hoài thai, đó là cốt nhục của hắn, giờ phút này bọn họ tình chàng ý thϊế͙p͙ là chuyện đương nhiên, hắn hẳn nên ở cùng nàng.
Có lẽ thấy sắc mặt ta tái nhợt, người hầu kia hỏi thăm: "Thanh cô nương, ngươi sao vậy?"
"Không có gì..." Ta nhàn nhạt trả lời.
"Có phải cô nương có chuyện quan trọng tìm Tam điện hạ không? Chi bằng tới Lạc Mai Trai bẩm báo đi."
"Không cần. Vị đại ca này, nếu Tam điện hạ về tẩm điện, nhờ ngươi báo với ta một tiếng."
Người hầu kia gật đầu, đang định đồng ý, ánh mắt đột nhiên dừng phía sau ta, gọi: "Tam điện hạ?"
Ta vội vàng xoay người, liền thấy Bùi Nguyên Hạo cùng Diêu Ánh Tuyết từ hành lang đi tới, nhìn bộ dáng xem ra hai người vừa rời giường, vẻ mặt đầy gió xuân, nhưng hắn vừa thấy ta, sắc mặt liền trầm xuống.
"Nô tỳ bái kiến điện hạ, bái kiến phu nhân."
"Sao thế? Từ Vân Vương phủ về rồi?" Hắn lạnh lùng nói, "Thiếu chút nữa bổn cung cho rằng ngươi tới Thượng Dương Cung ta làm khách, Vân Vương phủ và Thừa Càn Điện kia mới là nơi ngươi nên đi."
Ta cắn môi: "Nô tỳ không dám."
"Đi theo bổn cung, có việc phân phó ngươi."
"Vâng." Ta gật đầu.
Hắn xoay người nhìn Diêu Ánh Tuyết, dịu dàng nói: "Không phải nàng bảo muốn làm chút đồ bổ cho bổn cung sao? Làm xong cứ trực tiếp mang tới tẩm điện, cùng bổn cung dùng đi."
Diêu Ánh Tuyết vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132192/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.