Vương Thậm nói: "Kế sách duy nhất lúc này là đưa Thái Tử vào chỗ, danh chính ngôn thuận xử lý quốc sự!"
Thái Tử vào chỗ!
Tất cả mọi người trong Vĩnh Hòa Cung đều trở nên căng thẳng, ta mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Tu, sắc mặt y vẫn không chút gợn sóng, ngay cả ánh mắt cũng không chớp động.
Bùi Nguyên Hạo lại cười lạnh: "Thái Tử vào chỗ? Đây là ý của Vương đại nhân?"
"Đây cũng là ý của các vị đại thần trong triều."
"Một khi đã vậy, tại sao không ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương?"
Lúc này, Bùi Nguyên Sâm vẫn luôn đứng cạnh mới đi lên: "Tam ca, Thái Tử vào chỗ là chuyện sớm muộn, huống hồ vì thái bình của thiên hạ, đây cũng là cách duy nhất."
"Lão Tứ, Vương đại nhân, hiện giờ phụ hoàng vẫn còn khỏe mạnh, lại chưa hạ chiếu truyền ngôi, cũng chưa ban chỉ lập hiền, các ngươi nói ra lời như vậy chẳng lẽ không sợ phạm tội khi quân sao?"
Ân Hoàng Hậu cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn: "Tam điện hạ, lời tuy nói như vậy, nhưng Thái Tử rốt cuộc vẫn là trữ quân, cho dù Hoàng Thượng không hạ chỉ, chuyện vào chỗ cũng là sớm muộn!"
"Ta thấy chưa chắc!" Bùi Nguyên Hạo nói, "Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người chỉ cách đế vị một bước, cuối cùng sắp thành lại bại. Chỉ cần Hoàng Thượng một ngày chưa hạ chỉ, việc vào chỗ rốt cuộc vẫn danh không chính ngôn không thuận, chẳng lẽ các ngươi muốn... Soán vị?"
"Ngươi..."
Hai chữ soán vị này thật sự quá nặng nề, Ân Hoàng Hậu tức giận tới sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132194/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.