Ở cái nơi máu tươi bốn phía này, y vẫn an tĩnh mà cười, chỉ là thời điểm xoay người tới trước mặt ta, nụ cười trêи mặt chậm rãi tan đi, bởi vì, y nhìn thấy vết thương trêи cánh tay ta.
"Ngươi bị thương."
Y vội giữ lấy ta, máu tươi lập tức nhiễm lên tay y, y không chút để ý, quan tâm hỏi: "Đau không?"
Ta miễn cưỡng cười: "Không đau."
Nói lời này không phải vì cố gắng, ta chỉ là đau tới chết lặng, hiện tại chẳng có cảm giác gì. Nhẹ nhàng ngẩng đầu, ta lại cảm nhận được đôi mắt quen thuộc đang nhìn về đây.
Là Bùi Nguyên Hạo!
Ánh mắt của hắn, ta quá quen thuộc, nhưng biết tại sao, tối nay nó lại xa lạ như thế, hơn nữa thời điểm bị nhìn chăm chú, người ta hình như lại có chút đau đớn, chỉ là không biết đau đớn xuất phát từ đâu.
Mãi tới lúc này, hắn mới đi tới, thoáng nhìn qua cánh tay của ta, lại không nói chuyện.
Mà ta, lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Mà Bùi Nguyên Tu nhanh chóng phân phó: "Lập tức đi tìm đại phu!"
Y vừa dứt lời, Hoàng Thiên Bá cũng đã tới trước mặt ta, hắn nâng cánh tay ta lên nhìn nhìn, đột nhiên điểm huyệt, ta chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, giống như máu đã ngừng lại, sau đó hắn xé một góc áo của mình, băng bó cho ta.
Làm xong tất cả, hắn nhẹ giọng dặn dò: "Cũng may bọn họ không dùng độc, chờ đại phu tới là được, đừng động vào nước."
Ta gật đầu: "Đa tạ Hoàng gia."
Bùi Nguyên Tu vẫn luôn chăm chú nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132159/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.