Chương trước
Chương sau
Ta hiểu Hoàng Thiên Bá, hắn luôn hi vọng ít đổ máu, ít mang tới tai họa cho bá tánh Giang Nam, bất luận đổi thành kẻ nào, hắn đều sẽ ra tay, nhưng người này cố tình lại là Bùi Thiên Sâm.
Có điều, hắn chỉ mới ra tay hai lần đã kinh sợ mọi người ở đây, hơn nữa còn có Dương Vân Huy và Thường Khánh, hai người võ nghệ siêu quần, lấy một địch trăm, những thích khách kia liền bị đánh cho tan tác, gom lại một nhóm. Nhìn cảnh tượng trước mặt, họ liền biết không thể hạ thủ.
Kẻ dẫn đầu trầm giọng ra lệnh: "Thất thủ, đi mau!"
Gã vừa dứt lời, Thường Thái Sư đã bước ra, lạnh lùng nói: "Đã dám tới thái sư phủ của ta gây chuyện, còn muốn rời đi?" Nói rồi, ông ta nhìn Thường Khánh, "Bắt lấy cho ta!"
"Vâng!"
Thường Khánh kia vốn dĩ vừa giết người mà toàn thân đầy máu, trêи mặt cũng nhiễm hồng, lúc này nghe mệnh lệnh của Thái Sư như hưng phấn trở lại, lập tức lao vào giữa đám người. Những thích khách kia đã chứng kiến uy mãnh của gã, hiện tại không dám chậm trễ, nhưng chỉ trong chớp mắt gã đã bắt được hai người, duỗi tay bóp chặt yết hầu, lập tức chết thê thảm!
Nhìn một màn này, tất cả đều sợ ngây người, ta cảm nhận được người bên cạnh thoáng run rẩy, vội buông ta ra, xông lên ngăn cản Thường Khánh.
Thường Khánh thấy hắn xông tới, sửng sốt một chút, giơ tay đánh về phía hắn: "Tránh ra!"
Hoàng Thiên Bá đón một chưởng, ánh mắt trở nên âm trầm, quay đầu hét lớn: "Còn không đi!"
Người xung quanh vốn thấy hắn ra tay cứu ta, lại cứu Bùi Nguyên Sâm, còn tưởng hắn là người của mình, hiện tại thấy hắn cứu những thích khách đó, tất cả đều trợn tròn hai mắt, Thường Khánh nhất thời cương cứng không nhúc nhích, rất nhanh những thích khách đó đã chạy thoát.
Chỉ là, thời điểm rời đi, mỗi người đều oán hận nhìn Hoàng Thiên Bá.
Chờ thân ảnh bọn họ lướt qua tường biến mất, một thanh âm từ xa truyền tới: "Chúng ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi!"
Nghe câu này, sức lực của Hoàng Thiên Bá dường như lập tức biến mất, Thường Khánh đột nhiên dùng lực đẩy hắn ra, còn định đuổi theo, lại nghe Thường Thái Sư lười nhác lên tiếng: "Được rồi, không cần đuổi theo."
Thường Khánh không cam lòng, nhưng chỉ có thể lui về: "Vâng."
Thường thái sư nhìn bừa bãi trước mặt, không nói gì, chậm rãi đi tới cạnh Bùi Nguyên Tu được bảo vệ an toàn nhất, cúi người hành lễ: "Thái Tử điện hạ, tiếp đón không chu toàn, lão thần có tội."
So với bộ dáng ít nhiều chật vật của những người khác, Bùi Nguyên Tu đứng ở đó, bạch y trêи người không hề nhiễm chút máu tươi, phảng phất hoàn toàn đối lập với A Tì Địa Ngục. Y chỉ nhàn nhạt một câu: "Thích khách tới hành thích, thái sư cũng bị dọa sợ, không cần xin tội."
Dứt lời, y xoay người tới bên Nam Cung Ly Châu: "Châu Nhi, có bị thương không?"
Lúc này, mọi người vẫn phát hiện, Bùi Nguyên Hạo vẫn còn ôm vị Thái Tử Phi này, Nam Cung Ly Châu như bừng tỉnh, vội tránh đi: "Điện hạ, thần thϊế͙p͙ không sao."
Bùi Nguyên Tu gật đầu, lại nhìn Bùi Nguyên Hạo: "Tam đệ, lần này ít nhiều nhờ đệ."
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo không tự chủ mà càng khó coi: "Hoàng huynh..."
"Lần này nếu không có đệ, Châu Nhi chỉ sợ khó mà bảo toàn tính mạng."
"Thần đệ chỉ thuận tay giúp đỡ, mong hoàng huynh khoan thứ đệ tội mạo phạm."
"Ha ha, cứu Thái Tử Phi của bổn cung, đệ có tội gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.