Ta sửng sốt một hồi, phản ứng lại mới biết hắn đang nói tới chuyện của Hạ Liên Sinh, khi đó hắn xử trí xét nhà Hạ gia khiến ta nhịn không được mà rét run, khi đó gặp y, ta cũng không có cách nào quên đi loại sợ hãi này, thật không ngờ, y vẫn còn nhớ rõ.
Ta khẽ cười: "Điện hạ quá lời, Thanh Anh chẳng qua là một nô tỳ mà thôi."
Nghe ta đáp như vậy, y hình như có chút kinh ngạc, ta bị y nhìn tới hoảng loạn, chỉ có thể duy trì trầm mặc.
Qua một lúc lâu, y đột nhiên nói: "Thanh Anh, ta không coi ngươi như nô tỳ."
"..."
Ta nhất thời ngây ra.
Cho dù ta có chút không biết trời cao đất rộng nhưng ta có thể cảm nhận được, ở Tàng Các mấy năm, y ít nhiều cũng chiếu cố ta, chỉ là... Không coi ta như nô tỳ sao?
Ta không biết trả lời thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn y.
Y thấy ta nhìn mình như vậy, nhất thời cũng không biết nên làm sao, không khí bất giác trở nên xấu hổ. Hai người trầm mặc không nói nhìn nhau hồi lâu, y bất đắc dĩ cười cười, nói: "Thanh Anh, ta rất nghiêm túc."
Trái tim ta càng hỗn loạn, theo bản năng lui về sau một bước.
Trước kia nghe Du Nhi nói, biết ta bị giam trong ngục, y đã bôn tẩu khắp nơi, thậm chí còn cầu xin Hoàng Hậu, ta cũng biết y đối với mình không tồi, nhưng ta chỉ cho rằng đó là chút tình cảm ở trong Tàng Các hai năm, ta cũng to gan một chút coi y như bằng hữu, dù thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132134/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.