Ta ngạc nhiên, vội vàng mở cửa, quả nhiên thấy y đứng ở bên ngoài, trêи người khoác áo lông chồn thật dày. Có lẽ vì quá lạnh, sắc mặt y trắng bệch, môi lại hồng hồng.
"Thái Tử điện hạ? Nô tỳ bái kiến..."
Ta nhanh chóng hành lễ, người vừa khom xuống y đã cười đỡ lấy ta: "Được rồi, Tam đệ không ở đây, đừng nhiều quy củ như vậy."
Ta ngẩng đầu đối diện với ý cười trong mắt y, bất giác nhớ câu nói đó của Bùi Nguyên Hạo, mặt lập tức ửng đỏ, lui một bước đón tiếp y tiến vào: "Điện hạ đêm khuya tới không biết là có chuyện gì?"
"Không yên tâm, nên mới tới."
Y vừa nói vừa cởi áo khoác, ta vội nhận lấy giúp treo lên giá. Y cẩn thận đi đến mép giường nhìn hoàng đế, ta cũng nhẹ nhàng đi qua, nghe y hỏi: "Phụ hoàng có nói gì không?"
"Không có, Hoàng Thượng chỉ uống chút nước rồi nghỉ ngơi."
"Vậy sao? Vậy thì tốt."
Y gật đầu, lại an tĩnh nhìn trong chốc lát, hoàng đế thật sự ngủ rất sâu, không hề có chút động tĩnh, y lúc này mới yên tâm đi ra, ta cũng đi theo. Vừa tới giữa căn phòng, y đột nhiên dừng bước, quay đầu, ta thiếu chút đụng phải lưng y, vội vàng đứng lại.
Y cúi đầu nhìn ta. Trong phòng vô cùng an tĩnh, cho dù nhiều thêm một người cũng chỉ có thêm chút hơi thở ôn nhu mà thôi. Y cứ nhìn ta như vậy, hơi thở ôn nhu kia thổi trêи đỉnh đầu khiến cái trán bất giác ngứa ngứa.
"Mệt sao?"
"Không... Không mệt."
Ta lắc đầu, đầu cúi càng thấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132133/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.