Chương trước
Chương sau
Bùi Nguyên Hạo sẽ bỏ qua cho ta sao?
Suy nghĩ này giống như ác mộng quấn quanh vứt đi không được, hiện tại hắn chỉ là hoàng tử đã có thể thao túng cuộc đời ta như vậy, nếu như hắn đăng cơ...
Có phải ta sẽ chết, hồn phi phách tán hay không?
Nghĩ tới đây, ta chỉ cảm thấy chính mình như rơi vào một trương võng, làm thế nào cũng không thoát được cảm giác trói buộc này, ngẩng đầu nhìn nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, nhưng phía trước ta lại là một mảnh u ám.
Ta quay đầu, lại phát hiện hoàng đế đã tỉnh từ khi nào.
"Hoàng Thượng, ngài tỉnh rồi?"
Ta vội đi tới, ông ấy vẫn nằm đó, vẫn không nhúc nhích mà nhìn ta, biểu cảm trêи mặt vẫn cứng đờ. Ta cẩn thận hỏi: "Hoàng Thượng muốn uống nước sao?"
Thấy ông ấy gật đầu, ta vội đi rót trà nóng, hầu hạ ông ấy uống mấy ngụm.
Chờ hoàng đế uống xong, ta lại cầm khăn lau khóe miệng giúp ông ấy, cẩn thận hỏi: "Vạn tuế, ngài muốn ngồi dậy không? Nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt?"
Hoàng đế chỉ động môi, giống như đang nói gì đó, ta vội đưa tai tới gần, chỉ nghe được thanh âm đứt quãng: "Nhất... Nhất triều... Thiên sương... Hạ."
Nhất triều thiên sương hạ?
Đây không phải thơ cổ sao? Vô duyên vô cớ ông ấy sao lại nói một câu như vậy?
Ta dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hoàng đế, mà ông ấy vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó: "Nhất triều... Nhất triều... Thiên... Sương... Hạ..."
Lòng sinh nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi ông ấy có ý gì thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, có người vội vàng chạy tới, mãi đến trước cửa mới dừng lại. Leng keng một tiếng, cửa bị ai đó đẩy ra.
Ai lại to gan như vậy?
Ta vội vàng đứng lên đi ra ngoài, thời điểm vén rèm châu, trong đầu lại đột nhiên hiện lên câu thơ kia: Nhất triều thiên sơn hạ, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải?
Đúng lúc này, phía trước truyền tới một giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của ta.
"Thanh Anh!"
Ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bùi Nguyên Phong người còn dính tuyết chạy tới trước mặt ta, hai mắt sáng rực, gương mặt anh tuấn còn nét trẻ con hiện lên tươi cười vui vẻ: "Thanh Anh, đúng là tỷ, tỷ thật sự về rồi!"
Ta mỉm cười, nói: "Nô tỳ thỉnh an Tề Vương điện hạ."
Đang muốn cúi người hành lễ, hắn đã bắt lấy tay ta, tức giận nói: "Không cần như vậy với đệ!"
Quả nhiên vẫn là hài tử lỗ mãng đó.
Ta khẽ cười, nhẹ giọng: "Điện hạ như vậy để Hoàng Thượng nghe thấy thì không tốt lắm."
"A!" Hắn lúc này mới nhớ tới, nâng bước vào trong, "Phụ hoàng đâu? Còn ngủ sao?"
"Hoàng Thượng vừa tỉnh, còn..."
Ta theo hắn vào trong, lời còn chưa dứt thì không ngờ, hoàng đế đã ngủ.
Thật kỳ quái, sao lại ngủ nhanh như vậy, đêm qua ông ấy rõ ràng ngủ rất an ổn, hơn nữa... Câu thơ vừa rồi, nhất triều thiên sương hạ, rốt cuộc là như thế nào, là ông ấy bệnh tới hồ đồ hay là... Có thâm ý khác?
Bùi Nguyên Phong canh giữ ở đầu giường một lúc, trêи mặt chậm rãi lộ một tia lo lắng: "Thân thể phụ hoàng ngày càng yếu đi."
Ta cẩn thận hỏi: "Điện hạ, mùa đông mỗi năm Hoàng Thượng đều sẽ như vậy sao?"
"Ừ." Hắn gật đầu, nhỏ giọng nói, "Nhưng lúc trước tinh thần không kém như vậy, ngài ấy lúc này một câu cũng không nói, không biết Thái Y Viện đang làm gì, lâu như vậy một chút biện pháp cũng không có."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.