Lẽ nào, là người áo đen kia? Hắn sẽ ra tay cứu ta sao?
Chỉ nghe một tiếng nổ, cửa đại lao đột nhiên bị người hung hăng đụng vỡ, ánh nắng lập tức chiếu vào phòng thẩm vấn âm u, chói chang khiến tất cả mọi người nhắm nghiền mắt.
Ta cật lực ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng ở cửa.
Trường bào đen nhánh, bị gió thổi bay phất phới, bên trong cặp mắt giống như viên đá màu đen lấp lánh kia là ánh mắt bình tĩnh như hồ băng, lạnh lùng nhìn hết thảy ở trước mắt, dường như muốn đem tất cả mọi thứ đều đông lại thành băng, tất cả cai ngục vừa nhìn thấy hắn, mặt đều không còn chút máu, quỳ xuống bái lạy: "Bái —— bái kiến Tam điện hạ!"
Là —— Bùi Nguyên Hạo.
"Tam ca?!"
Bùi Nguyên Sâm thất kinh, hiển nhiên thật không ngờ hắn sẽ tới nơi này, Bùi Nguyên Hạo từng bước từng bước từ trên thềm đá đi xuống, không coi ai ra gì đi tới trước mặt của ta, nhấc tay, nâng cằm ta lên, nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt của ta.
"Còn sống không?"
"..." Ta cắn môi dưới, hơi thở đã rất yếu ớt.
"Người đâu, áp giải phạm nhân qua Hình bộ, chờ đợi thẩm vấn."
"Vâng!" Người của hắn đã đợi ở cửa từ lâu, vừa nghe lời này lập tức vọt vào, cở xích sắt trên tay của ta, áp giải ta đi ra ngoài.
Từ quỷ môn quan kiếm trở về một cái mạng, lúc này ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tinh thần mệt mỏi, suýt nữa bất tỉnh đi, nhưng cũng là lúc này, ta đột nhiên phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131975/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.