Bọn họ thô bạo lôi ta ra khỏi nhà lao, đi qua con đường hẹp dài u ám, rất nhanh liền đến phòng thẩm vấn, quả nhiên là Bùi Nguyên Sâm đã ngồi ở đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta.
"Thế nào, ngày hôm nay ngươi còn không chịu nhận tội sao?"
"..."
Vừa nghĩ tới lời người áo đen kia nói, ta lạnh run, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn.
Trong mắt Bùi Nguyên Sâm lóe lên một tia u ám, giọng nói trầm xuống nói với người bên cạnh: "Dùng hình!"
Tiếng nói vừa dứt, những người đó liền lôi ta buộc lên trên kệ sắt ở trung tâm, xích sắt lạnh như băng trói tay chân ta lại, ta thậm chí ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên xích sắt, nhất định có không ít người chết ở đây.
Hắn, thật sự muốn giết ta sao?
Sở dĩ Bùi Nguyên Sâm muốn thẩm vấn ngày hôm nay, mà không đợi được đến nửa đêm, bây giờ trực tiếp tới đây, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?
"Bản cung hỏi lại ngươi lần cuối cùng." Âm thanh u ám của Bùi Nguyên Sâm vang lên ở trong này, giống như truyền tới lời vẫy gọi từ địa ngục, ta nghe mà toàn thân run lên, hắn ngồi ở trong góc tối của căn phòng, lạnh lùng nhìn ta: "Có phải là Tam Hoàng Tử, sai sử ngươi hạ độc hoàng hậu hay không?"
"...."
"Nói!"
Hắn đã mất đi tính nhẫn nại, hung hăng một chưởng vỗ lên bàn.
Ta gắt gao cắn môi dưới: "Không ai sai sử, nô tỳ, cũng không có hạ độc!"
"Được, tốt!"
Trên mặt của hắn nhe răng cười lộ ra vẻ dữ tợn như dã thú vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131974/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.