Thế nhưng người mặc áo đen vẫn rất bình tĩnh nói: "Không được."
Lông mày Dược lão hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ giận giữ dữ, nói: "Ngươi....."
"Lão nhân gia!" mắt thấy hắn sắp nổi giận, ta vội vàng ngẩng đầu, nói rằng. "Ngài không nên làm khó vị tráng sĩ này."
Dược lão quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, tựa hồ muốn nói cái gì, ta đã cười nhạt một tiếng, nói: "Vị tráng sĩ này cũng là làm theo khả năng của mình, hắn cứu ta đi ra ngoài cũng không khó, nhưng chúng ta cũng không thể ra khỏi kinh thành."
Lão nhân gia hơi khẽ cau mày: "Nói như thế nào?"
"Mỗi ngày Tứ Hoàng Tử đều sẽ đến thẩm vấn ta, hắn cứu ta ra ngoài, không tới nửa ngày cũng sẽ bị phát hiện, huống hồ ta còn liên quan đến vụ án lớn hoàng hậu bị hạ độc mà chết, đến lúc đó chỉ sợ là hoàng thành sẽ bị phong tỏa, toàn bộ quân đội tử cấm thành cũng sẽ bị điều động; ta lại bị thương cả người, nếu hắn mang theo một phế nhân như ta, thì cho dù như thế nào cũng không có khả năng ra khỏi kinh thành trong nửa ngày, chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy hắn, chẳng phải là đã không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo?"
Dược lão nghe xong lời của ta, thở dài, ngược lại người mặc áo đen kia, có chút ngoài ý muốn nhìn ta.
Hắn trầm mặc một chút, nói rằng: "Vụ án của ngươi, ta cũng nghe nói, thế nhưng còn có một chút chuyện ngươi không biết."
"Cái gì?"
"Nghe nói Tam điện hạ của các ngươi đã thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131973/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.