Không biết qua bao lâu, ta mới từ từ tỉnh lại từ trong u tối.
Mắt khẽ mở, liền phát hiện bản thân quỳ rạp trên mặt đất hôn mê, mà tỉnh rồi ta mới cảm nhận được tất cả thống khổ xông tới, nhanh chóng lan tràn toàn thân, ta đau đến run rẩy.
Lúc này, bên tai truyền đến thanh âm Triệu ma ma nói chuyện:
"Phu nhân, chuyện này cũng không phải nói dối, trong phòng mặc dù có chút loạn, nhưng Tam điện hạ thật sự không sủng hạnh nha đầu này."
"Ồ...?"
"Quy củ Thượng Dương cung, điện hạ sủng hạnh bất cứ ai, đều phải ghi vào sách, Tam điện hạ hẳn sẽ không để nàng ta cứ không công trở về như vậy đâu, hơn nữa, bọn hắn còn nghe được - - "
Ta từ từ ngẩng đầu, thấy Triệu ma ma chính là đang ghé vào lỗ tai Diêu Ánh Tuyết nói gì đó, Diêu Ánh Tuyết nghe xong lời của nàng ta, lúc này vẻ mặt giận dữ mới thoáng dịu đi một chút, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn lạnh như đao.
Sau một lúc lâu, nàng ta nói: "Nói như vậy, nàng ta chỉ trộm bạc của ta thôi sao?"
"Chỉ sợ là như vậy."
Diêu Ánh Tuyết từ từ đứng dậy đi về phía ta, nhìn ta hấp hối, trong mắt hiện lên một cỗ ý lạnh, đột nhiên một cước hung hăng dẫm nát mu bàn tay ta, nhất thời một trận đau nhức truyền đến, máu tươi lập tức trào ra.
Ta kêu đến thảm thiết, cả người đau đến mức co rút lại.
"Tiện nhân, trộm bạc của ta này!" Nàng ta dồn lực lên bàn chân hung hăng nghiền nát tay ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131951/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.