Chương trước
Chương sau
Không cần, không cần, ngươi ngàn vạn không được thừa nhận...
Ta liều mạng lắc đầu, liều mạng muốn ngăn cản nàng ta, mà ta lại không biết, ngay cả một câu bản thân cũng không nói được, lời đến miệng chỉ toàn tiếng nức nở như tiếng mèo kêu.
"Vâng, là thần thiếp muốn thưởng cho Lưu công công."
...
Bùi Nguyên Hạo tiếp tục yên lặng, quay đầu lại lập tức trừng ta, tuy ta đã đau đến sắp mất đi tri giác, nhưng vẫn có thể cảm giác được cặp mắt như ưng kia giống như cây kim đâm vào thân ta.
Mà lúc này, ta đã đau đến không còn cảm giác rồi.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng cười vang lên bên tai: "Được, được lắm..."
Ta rùng hết cả mình, lạnh đến thấu xương, theo bản năng co rúm lại.
Diêu Ánh Tuyết giống như cũng cảm nhận được cái gì, cười làm lành nói: "Điện hạ, nếu điện hạ không muốn thần thiếp trừng phạt nàng ta, thần thiếp liền tha cho nàng ta.”
"Đây là người của ngươi, bản cung không muốn quản."
Hắn lạnh lùng vung tay lên, nói: "Hôm nay bản cung tới, là có chuyện muốn ngươi đi làm."
"Điện hạ xin cứ dặn dò."
"Còn ba ngày nữa chính là ngày hội tắm Lan, hôm nay phụ hoàng phân phó, tất cả mọi người sẽ tới Thượng Dương cung uống rượu, chuyện yến tiệc, bản cung liền giao cho ngươi làm."
Diêu Ánh Tuyết vừa nghe thấy, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình mừng như điên, rất lâu sau cũng không nói nên lời, hiển nhiên là vui sướng quá mức. Quả thực, nếu dạ yến ngày hội tắm Lan có Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đến tham dự, đây sẽ không còn là dạ yến thông thường, mà là gia yến, gia yến như vậy để cho nàng ta làm, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận thân phận nữ chủ nhân Thượng Dương cung của nàng ta!
Nàng ta vội vàng quỳ xuống, nói: "Thần thiếp lĩnh mệnh. Thần thiếp nhất định chuẩn bị thật tốt cho dạ yến ngày hội tắm Lan!"
"Nhớ kỹ, lần này chỉ là gia yến, không cần quá mức xa hoa lãng phí."
“Vâng ạ.”
"Bản cung đưa lệnh bài cho ngươi, có gì muốn dùng, trực tiếp nói với Lưu Thanh."
"Tạ điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo dừng lại một phen, nói: "Những năm qua yến hội trong phủ, đều do Kim Kiều xử lý, nếu ngươi có chỗ nào không rõ, có thể đến tìm nàng."
Trong mắt Diêu Ánh Tuyết hiện lên một tia oán hận khinh thường, nhưng vẫn lập tức nói: "Thần thiếp biết rồi."
Bùi Nguyên Hạo không nói gì nữa, đứng dậy liền đi, lúc đi tới cửa, lại nhìn ta một cái.
Ánh mắt kia, lạnh như băng, sắc bén như đao, ta bị ánh mắt đó nhìn mà cả người lạnh lẽo, lập tức mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Mở mắt ra liền nhìn thấy căn phòng sơ sài của mình, màn che tuyết trắng buông xuống bốn phía, giống như mây mù che khuất bầu trời, khiến ta không rõ đâu là thật, đâu là ảo.
Lúc lâu sau, ta mới ngồi dậy từ trên giường.
Suốt cả một ngày không ăn không uống, toàn thân mềm nhũn vô lực, ta thiếu chút nữa ngã trở lại, lúc này mới phát hiện vết thương trên người đều được thoa thuốc, thậm chí vết thương chỗ tay bị giẫm lên cũng được băng bó cẩn thận.
Là ai, ở trong Thượng Dương cung này, còn có ai có thể giúp ta?
Đang lúc ta khó hiểu nghi ngờ, chỉ nghe két... một tiếng, cửa bị đẩy ra, một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.