Đầu óc ta trống rỗng, mãi đến khi hắn dừng lại trước mặt ta, ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ.”
Bùi Nguyên Hạo từ trên cao liếc nhìn ta, không nói một lời.
Ta bị dọa đến toát mồ hôi lạnh đầy người, không biết hắn đã đứng đó bao lâu, đã nghe được những gì.
Ta và Tiểu Vũ kết giao đương nhiên không liên quan tới tình cảm nam nữ, dù sao cũng không hợp với lễ nghi trong cung, huống hồ vừa rồi khi chúng ta nói chuyện dường như cũng quá mức thân thiết, nếu Bùi Nguyên Hạo nghe thấy, không biết hắn sẽ nghĩ ta ra sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng ta không nhịn được mà cười khổ.
Hắn nhìn ta còn có thể thế nào đây? Nhạc Thanh Anh, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết trong mắt hắn ngươi chỉ là một cung nữ ti tiện không biết liêm sỷ, chẳng lẽ ngươi vẫn hi vọng hắn coi trọng ngươi hay sao?
Ta quỳ sụp xuống trước mặt hắn, chờ hắn trách phạt.
Nhưng ngoài dự đoán của ta, hồi lâu sau hắn cũng không nói câu này, không gian yên tĩnh đến mức quỷ dị, ta lờ mờ cảm nhận được có chút không bình thường, nhẹ nhàng nói, “Điện hạ..?”
Hắn chỉ nhìn ta, rồi xoay người rời đi, một câu trách mắng cũng không có.
Ta từ từ đứng dậy, nhìn theo bóng lưng cao lớn mạnh mẽ của hắn biến mất cuối hàng lang dài vô tận.
Ta cười khổ, hóa ra, hắn chán ghét ta đến vậy, chán ghét đến mức một câu cũng không buồn nói…
Ta mang theo tâm trạng ảm đạm về Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131946/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.