Chương trước
Chương sau
Từ khi bị Bùi Nguyên Hạo ra mặt trách cứ, ta đều thừa dịp trốn tránh hắn, mỗi lần hắn rời bước tới Lạc Mai Trai, ta đều cáo lui trước để các tỷ muội khác tới hầu hạ. Diêu Ánh Tuyết ngoài mặt mắng hai câu, cũng không gây khó dễ cho ta thêm nữa, mà Bùi Nguyên Hạo, ta nghĩ nếu hắn không nhìn thấy ta hẳn là tâm tình sẽ tốt hơn không ít.
Mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng ta đều nổi lên một hồi chua xót không dễ dàng nhận ra, nhưng cảm giác đó cũng không kéo dài dược bao lâu.
Bởi vì mấy ngày nay, Tiểu Vũ luôn tới tìm ta, hắn dường như rất thích điểm tâm ta làm, lần nào tới cũng ăn nhiều đến mỡ đầy miệng, làm người ta buồn cười.
“Ngươi đó,” mảnh khăn giấy này của hắn ta không nhớ đã dùng bao nhiêu lần để lau miệng cho hắn mấy ngày nay, ta cười nói,”Chẳng lẽ Tam Điện hạ bỏ đói ngươi, ngươi xem ngươi ăn xong mặt mày liền biến thành mặt mèo hoa rồi.”
“Haha,” Hắn xấu hổ cười nói,”Là ta để giành bụng đến đây đó.”
“Thực sự ngon đến vậy sao? Ngươi đi theo điện hạ, chắc cũng từng nếm qua không ít sơn hào hải vị rồi chứ?”
“Sơn hào hải vị đã là cái gì?”
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn ta, hai mắt sáng ngời,”Ta thấy điểm tâm của ngươi mới là ngon nhất thiên hạ!”
“Thật sao?”
“Thật!”
Nhìn bộ dáng gật đầu thành thật của hắn, ta không nhịn được cười rộ lên, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, Tiểu Vũ thực sự giống như đệ đệ của ta, thường thường lỗ mãng khiến người ta lo lắng, nhưng lại thân thiết như thế, ta cũng không biết vì sao ta và hắn lại hợp nhau như vậy, mỉm cười đưa tay giúp hắn vén lên sợi tóc rủ trước trán.
Hắn nhìn ta, ánh mắt có chút ngơ ngác, nói,”Thanh Anh, ngươi …cười lên thật là đẹp.”
Ta trợn mắt nhìn hắn,”Nói hiêu nói vượn.”
“Thật đó.” hắn dường như có chút nóng nảy, vội nói,”Người người đều nói, Thái tử phi là tuyệt sắc mỹ nhân, Ánh Tuyết phu nhân cũng là một đại mỹ nhân, còn ngươi khi cười lên, so với bọn họ không hề thua kém, thật đó!”
Đứa nhỏ này, nói chuyện luôn không câu nệ như vậy, khuyên thế nào cũng không chịu, một nô tỳ hèn mọn như ta, đừng nói tới việc so sánh với Diêu Ánh Tuyết, dựa vào đâu mà được đánh đồng với Thái tử phi? Vì thế chỉ có thể oán trách nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Được rồi, biết ngươi miệng ngọt, ngày mai ta sẽ làm nhiều điểm tâm hơn cho ngươi, giờ thì ngậm miệng lại đi.”
Hắn càng nóng nảy, mặt càng đỏ hơn, muốn nói gì nó đột nhiên nghe thấy tiếng người vọng tới, cẩn thận lắng nghe, là một đám thị vệ hô lên,”Tề Vương Điện hạ, Tề Vương Điện hạ!”
“Tìm thấy người chưa?”
“Chưa ạ.”
“Mau đi tìm, Hoàng thượng muốn triệu Điện hạ thương nghị.”
Ta sửng sốt,”Tền Vương Điện hạ? Không phải là Ngũ Hoàng tử sao? Sao bọn họ lại tới Thượng Dương cung tìm người?”
Tiểu Vũ sắc mặt hơi đổi, sau đó nói,”Có lẽ là Tề Vương đến tìm Tam Điện hạ.” Nói xong hắn liền nhét miếng điểm tâm trên tay vào miệng rồi đứng lên,”Ta đi giúp bọn họ tìm người.”
“A, từ từ.”
Ta cũng đứng lên, lấy khăn tay lau khóe miệng cho hắn,”Đừng để nguyên mặt bẩn ra ngoài.”
Hắn gật đầu cười khờ khạo, nghe thấy đám người đó càng lúc càng tới gần, hắn vẫy vẫy tay với ra rồi xoay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng hắn ta không nhịn được cười, thu lại đĩa và khăn tay trên núi giả, xoay người rời khỏi góc khuất này, nhưng vừa mới ra ngoài nụ cười trên gương mặt ta còn chưa kịp thu lại, liền thấy một người đang khoanh tay đứng nhìn lạnh lùng nhìn ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.