Từ khi bị Bùi Nguyên Hạo ra mặt trách cứ, ta đều thừa dịp trốn tránh hắn, mỗi lần hắn rời bước tới Lạc Mai Trai, ta đều cáo lui trước để các tỷ muội khác tới hầu hạ. Diêu Ánh Tuyết ngoài mặt mắng hai câu, cũng không gây khó dễ cho ta thêm nữa, mà Bùi Nguyên Hạo, ta nghĩ nếu hắn không nhìn thấy ta hẳn là tâm tình sẽ tốt hơn không ít.
Mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng ta đều nổi lên một hồi chua xót không dễ dàng nhận ra, nhưng cảm giác đó cũng không kéo dài dược bao lâu.
Bởi vì mấy ngày nay, Tiểu Vũ luôn tới tìm ta, hắn dường như rất thích điểm tâm ta làm, lần nào tới cũng ăn nhiều đến mỡ đầy miệng, làm người ta buồn cười.
“Ngươi đó,” mảnh khăn giấy này của hắn ta không nhớ đã dùng bao nhiêu lần để lau miệng cho hắn mấy ngày nay, ta cười nói,”Chẳng lẽ Tam Điện hạ bỏ đói ngươi, ngươi xem ngươi ăn xong mặt mày liền biến thành mặt mèo hoa rồi.”
“Haha,” Hắn xấu hổ cười nói,”Là ta để giành bụng đến đây đó.”
“Thực sự ngon đến vậy sao? Ngươi đi theo điện hạ, chắc cũng từng nếm qua không ít sơn hào hải vị rồi chứ?”
“Sơn hào hải vị đã là cái gì?”
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn ta, hai mắt sáng ngời,”Ta thấy điểm tâm của ngươi mới là ngon nhất thiên hạ!”
“Thật sao?”
“Thật!”
Nhìn bộ dáng gật đầu thành thật của hắn, ta không nhịn được cười rộ lên, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, Tiểu Vũ thực sự giống như đệ đệ của ta, thường thường lỗ mãng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131945/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.