"Sao thế?" Ta nghi ngờ nhìn hắn.
"Không, không có gì." Hắn lắc đầu, giống như có chút đỏ mặt, ấp úng nhét miếng điểm tâm lớn còn lại vào miệng.
Nhìn đứa bé hồ đồ ngây thơ, tựa như đệ đệ nhà bên cái gì cũng không hiểu, lỗ mãng lại thẳng thắn, ta mỉm cười lại dùng khăn tay lau sạch khóe miệng còn dính vụn bánh của hắn, nói: "Ngươi xem ngươi này, ăn cái gì cũng để dính bên môi, là muốn giữ lại đến tối ăn khuya sao?"
Đối với hắn, ta cũng không có cảm giác rụt rè xấu hổ của nữ nhân, có lẽ có thể có một người đệ đệ như vậy cũng tốt.
Hắn xấu hổ cười cười, nói: "Thật sự ăn rất ngon, đây chính là do ngươi làm sao?"
"Đúng vậy."
"Làm như thế nào thế? Hương vị thực đặc biệt."
Ta cười nói: "Nhân bánh được làm từ hoa quế cùng hoa hồng đã ngâm đường ba ngày, lại dùng dầu nóng rang lên; bên ngoài điểm tâm dùng gạo nếp rang chín bảy phần, giã thành bột, lại cho thêm mỡ heo nặn thành vỏ bánh sau đó gói nhân ở giữa, đặt trong lồng hấp, chưng chín rồi lại quét một tầng rượu trái cây, sau đó rắc một chút bột đường là xong."
Hắn nghe đến trợn mắt há hốc mồm, nói: "Phức tạp như vậy, khó trách ăn rất ngon, ta ở - - bên người điện hạ, cũng chưa từng nếm qua điểm tâm ngon như vậy."
"Ta đã nói cách làm cho ngươi, nếu thích, ngươi có thể bảo mẫu thân ngươi làm cho ăn.”
"Mẫu thân của ta? Cho tới bây giờ bà ấy chưa từng làm cho ta ăn, huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131944/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.