Hắn ngẩng đầu, thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, vừa cười vừa giơ tay lên, cho ta nhìn mu bàn tay của hắn, nói: "Yên tâm, thuốc cho ngươi là đồ tốt, ngươi xem tay của ta này, trước kia đã từng bị thuốc nổ tổn thương, hiện tại không phải ngay cả một vết sẹo cũng không thấy sao?"
Tuy hắn còn là đứa trẻ khờ dại lỗ mãng, nhưng làm việc lại mang theo sự trầm ổn lão luyện đến không biết nói thế nào.
Chẳng qua là, nếu có thể làm tùy tùng theo hầu Tam điện hạ, đương nhiên đều đã trải qua chọn lựa khắt khe, mọi kỹ năng đều tinh thông, nghe hắn nói tay hắn đã từng bị thuốc nổ làm bị thương, chỉ sợ trước kia cũng đã trải qua không ít tôi luyện, nếu không làm sao có thể tiến vào Thượng Dương cung.
Ta cúi đầu nhìn chiếc khăn quấn trên mu bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ."
"Ha ha, đừng khách khí."
Hắn gãi gãi cái gáy, cười đến có chút ngại ngùng: "Đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi."
"..." Ta do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Nhạc Thanh Anh."
"Nhạc - - Thanh - - Anh, tên của ngươi thật dễ nghe."
Ta ngẩng đầu, có phần sững sờ nhìn hắn, thiếu niên xa lạ trước mắt, tuy không biết hắn họ gì tên gì, nhưng- - hắn có một đôi rất sạch sẽ, là loại sạch sẽ đến trong suốt, giống như tùy tiện nhìn đến nơi đâu cũng như xuân về hoa nở, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Không biết vì sao, trước đôi mắt ấy, bản thân ta lại có chút xấu hổ.
Vì thế ta thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131943/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.