🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Chúng tôi đi tới một nhà hàng nhỏ nhưng yên tĩnh và sạch sẽ, anh bác sĩ của Hân là một người đàn ông chững chạc, tài giỏi, dù còn trẻ nhưng đã được làm trưởng khoa ở một bệnh viện lớn, cái tính bỗ bã ăn to nói lớn của Hân dù đi đâu cũng chẳng ém đi tẹo nào cả, vừa thấy chúng tôi bước vào cửa đã gọi to :

-Nghi, Nguyên, lại đây.

Rồi không để cho tôi kịp chào hỏi đã dồn dập :

-Sao ? Hôm nay mày đàn ngon không ? Có ai khen không ?

Tôi lắc đầu :

-Em không biết, sao em tự biết được hay hay không ?

-Thì mày phải xem khi đàn xong người ta vỗ tay có nhiều không chứ ?

Tôi chưa kịp trả lời Hân đã hỏi tiếp :

-Thế hình đâu, đưa tao xem.

Vừa nghe tôi nói không có hình trong máy liền quay sang hỏi Nguyên :

-Em có chụp được hình của nó không ?

Nguyên gãi đầu :

-Bảo vệ có cho vào đâu, chỉ những ai có giấy mời mới vào được, em ở ngoài hàng rào xa quá nên có chụp cũng chẳng thấy gì. Nhưng em nghe hay lắm chị ạ, lúc đàn xong ai cũng vỗ tay, lúc ra về còn thấy mấy bác bạn của bố chồng Nghi khen nữa, họ nói tiếng đàn của Nghi nghe rất có hồn.

Hân rướn người một chút hỏi thêm cho chắc :

-Thật không ?

-Thật mà chị, em còn nghe mấy bác đó mời Nghi biểu diễn ở đâu nữa mà. Ở đâu Nghi nhỉ ?

Nguyên vừa gắp thức ăn bỏ vào chén tôi vừa hỏi.

Lúc nãy khi bố giới thiệu tôi với

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438045/chuong-22.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Một Đời Không Quên
Chương 22
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.