Khi tôi về tới nhà thì ba mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách uống trà, thấy tôi mẹ vội bật dậy chạy tới ôm chầm rồi đưa mắt nhìn ra phía sau để tìm chồng tôi. Tôi đặt balo xuống rồi tỉnh bơ nói:
-Con về một mình, tụi con chia tay rồi.
Lúc đó tôi nghĩ đây là gia đình mình, nếu ngay cả gia đình mà cũng không được trút hết những phiền muộn trong lòng thì đâu còn gọi là gia đình nữa, vì thế tôi không giấu diếm điều đó. Mẹ nhìn tôi, một chút xót xa, một chút thảng thốt rồi lặng lẽ thở dài. Ba tôi vẫn ngồi trên phản không nói gì, hình như hai vai ông khẽ run lên một cái cuối cùng ông quay mặt nhìn ra cửa.
Đúng là không thấy cảnh cũ thì dễ quên người cũ, tôi về đây, lại được hít hà mùi của ruộng đồng của cỏ cây, bận rộn với những luống rau ngoài vườn cùng mẹ, thằng Sang đợt này được nghỉ nên nó về thăm nhà, tôi theo nó đi lên rừng nhặt củi, đi thăm thú những chốn quen thuộc, lâu dần tôi không còn nghĩ tới anh nữa.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ sớm quên được anh nhưng không phải, khi đi ngang qua nông trường chè tôi bất giác đứng lại hồi lâu, nhớ lại hồi anh nói sau này có dịp về sẽ chụp cho tôi một bộ ảnh “cô gái hái chè”, hình như vài chút kỷ niệm ít ỏi đó vẫn ngủ yên đâu đó tận sâu trái tim tôi.
Sẵn đang đội nón lá, tôi mượn luôn chiếc giỏ tre của một cô gái mang lên lưng rồi kêu thằng Sang chụp cho mình mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438046/chuong-23.html