Mãi tới hai tuần sau thì chị Hân gọi điện thoại, giọng léo nhéo :
-Mày làm cái quái gì mà tao gọi cứ thuê bao mãi thế ?
Tôi cười trừ :
-Thì chị biết tính em mà, em có mấy khi để ý tới điện thoại đâu.
-Tính cái con khỉ, tao tưởng mày bị nhà chồng cấm cung rồi chứ, bị tịch thu điện thoại các kiểu đồ.
-Chị bớt cái tính thám tử đó đi, em của chị vẫn rất vui và rất khỏe, nhá.
-Thế thì tốt, chiều nay bốn giờ ra ngoài đi ăn với tao nhé.
Hân nói tôi bị cấm cung cũng gần như đúng, sau hôm ở nhà cô Lâm về tới giờ tôi không được đi đâu nữa cả, quần áo bầu cũng là mẹ chồng kêu người mua mang về cho tôi, mẹ nói muốn tôi ở nhà dưỡng thai nhưng kỳ thực tôi biết thừa ý của mẹ là không muốn một đứa con dâu có gia cảnh kém, xuất thân kém như tôi ra ngoài quá nhiều, mẹ sợ tôi không biết phép tắc sẽ gây ra điều tiếng xâu cho gia đình chồng. Dù muốn ra ngoài gặp Hân, muốn lang thang bên bờ sông, ngửi cái mùi ngai ngái thốc từ dưới sông lên nhưng tôi vẫn phải tiếc rẻ từ chối. Hân rên rỉ:
-Sao thế, nhớ mày muốn chết. Hôm nay tao lãnh lương, tao bao mày ăn món xịn xò, lâu lắm rồi không gặp, làm gì mày phải khó khăn với tao như vậy?
Đợt trước tôi có nghe Hân nói học xong sẽ về xin vào bệnh viện trong tỉnh cho gần mẹ nhưng vì xảy ra chuyện đám cưới nên thành ra quên béng mất, mãi tới hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438032/chuong-9.html