Khoảng khắc anh quay lại, ánh mắt sượt qua chỗ tôi, tôi đã tưởng như mình nghẹt thở, lồng ngực căng cứng như quả bóng được bơm hết mức, dưới lớp áo rộng thùng thình bụng tôi trào lên một cảm giác gì đó khó tả. Anh nhìn tôi, dáng vẻ bình thản nhưng cần cổ lên xuống như đang nén lại một lời gì đó không nói, ánh mắt có chút phức tạp hỗn độn đan xen, tôi im lặng, anh cũng im lặng, giây phút đó bỗng dài ra như vô tận.
Cũng may lát sau thì chị Phương về tới, tôi không rõ chị có bất ngờ khi thấy anh ở đây không nữa, chỉ nghe chị hỏi:
-Chào anh Thành, anh tới lâu chưa ạ?
Anh vẫn không dời mắt khỏi tôi, hình như chỉ nuốt một ngụm nước bọt rồi trả lời:
-Anh mới tới.
Ngừng một lát anh nói tiếp:
-Ngày mai trong cuộc họp anh cần gấp bản kế hoạch, lúc nãy anh nghe Phong nói kế hoạch đó do em phụ trách chính phải không?
-Vâng ạ.
-Thế em tranh thủ về làm giúp anh đi, xe công ty còn trước cổng bệnh viện.
Chị Phương nhìn tôi một lát, ngập ngừng:
-Nhưng … còn Nghi ạ?
-Để anh báo cho người nhà của Nghi cho.
Tôi biết chị Phương lo cho tôi, mà lúc đó quả thật tâm trạng cũng thực sự hỗn độn, tôi nửa mong Phương về, nửa lại mong chị ấy ở lại, tôi sợ phải một mình đối diện với anh lúc này. Nhưng đến cuối cùng vẫn quay sang nói:
-Chị về đi, em không sao cả, nghỉ một lát nữa em về.
Hôm đó chẳng có ai tới với tôi cả, anh không báo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438030/chuong-7.html