Công ty nhà anh to lắm, to và bề thế nữa, hôm ấy tôi cứ đứng trước thang máy rúm ró lạc lõng mãi một lúc lâu sau mới có một chị tên Phương tới đưa tôi đi nhận việc, chị ấy cười nói:
-Hôm nay anh Thành đi công tác rồi, trước khi đi anh ấy có dặn nhưng chị mãi việc nên quên mất, em thông cảm nhé.
Tôi mỉm cười đáp lời rồi theo chân chị Phương vào phòng làm việc. Tôi phụ việc ở phòng kế hoạch, công việc của tôi đúng là đơn giản thật, chỉ là nhập số liệu từ báo cáo bằng giấy vào file điện tử, hoặc dò số liệu giữa hai file xem có chỗ nào sai lệch không khớp nhau hay không thôi, thỉnh thoảng đánh máy vài văn bản không quan trọng hoặc photo ít tài liệu gì đó. Ban đầu chưa quen người quen việc thì còn lóng ngóng vụng về, làm một thời gian quen dần, hơn nữa thấy mọi người ở đây đều nhiệt tình chỉ bảo nên tôi cũng sớm hòa đồng. Văn phòng chỗ tôi làm không lớn lắm, mấy anh chị làm chung cũng còn trẻ tuổi cả nên không khí lúc nào cũng thoải mái. Chị Phương thấy tôi còn nhỏ mà ngày nào cũng còng lưng đạp xe đi làm liền thắc mắc:
-Nghe nói em còn đi học hả Nghi? Sao phải vừa học vừa làm?
Tôi không muốn kể về hoàn cảnh của mình nên chỉ nói:
-Nhà em ở quê cũng khó khăn chị ạ, em vào đây chủ yếu để vừa làm kiếm tiền vừa học.
-Ừ, cũng khổ nhỉ, nhưng thôi cố gắng lên, mai mốt học xong mà chỗ này tuyển chính thức thì ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438028/chuong-5.html