Cô là thợ may có tiếng ở Biên Hòa, cô may khéo, cẩn thận lại nổi tiếng hiểu khách nên thành ra cứ ai tới may một lần thì nhất định quay lại, lâu dần thành khách ruột, họ nói may chỗ khác mặc không vừa ý. Tôi về ở nhà cô, ban đầu chỉ phụ cô gom vải thừa, ghi số đo cho khách là chính, về sau cô kêu tôi học thử, biết đâu có cái nghề lận lưng, nghĩ mình học hành dang dở, có cái nghề mai này đỡ cực nên tôi xin cô cho theo học, mấy tuần sau thạo việc rồi thì cô cho tôi nhận ráp đồ tính tiền sòng phẳng, cô nói dù sao một mình cô làm cũng không xuể, thuê tôi hay thuê ai thì cũng là thuê. Chồng cô là bộ đội, đơn vị ở gần nhà thôi nhưng cũng cuối tuần mới được về, cô không có con, một mình vò võ trong căn nhà rộng thênh thang, hôm lần đầu tiên tôi xuống, nghe chú kể về hoàn cảnh của tôi, cô khóc mãi, chú nạt :
-Bà này rách việc, bà cho nó ở tạm thời gian, ổn định xong thì tính tiếp, được không?
-Ừ, cứ để con bé ở đây, có người ở cùng cho vui cửa vui nhà.
Chú quay sang dặn tôi:
-Mày ở đây, bả hay cằn nhằn nhưng mà thương người lắm, thương đến dại.
Chú nói xong rồi đứng dậy đi thẳng. Cô gọi với theo:
-Mày không ở lại ăn cơm đã?
Chưa nói hết câu thì chú đã leo lên xe nổ máy, cô quay sang tôi lầm bầm:
-Cái thằng này tính nết vậy đó, thây kệ nó, nó hay chửi cô vì mấy lần cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438027/chuong-4.html