Trời mưa suốt đêm, nước mưa đổ xuống thành dòng bên mép mái hiên như tấm mành, mưa vẫn chưa dứt.
Giờ Dần vừa qua, Tạ Cẩn đứng dậy mặc quần áo.
Thẩm Tầm uể oải rúc trong ổ chăn, cho dù áp dụng phương thức tương đối ôn hòa, vết thương trên đùi nàng không sao nhưng vết thương trên vai vẫn không thể tránh khỏi bị đụng vào. Xong xuôi Tạ Cẩn bôi thuốc thay băng cho nàng lần nữa, trong lòng cũng thực hối hận.
Thật sự không nên mất khống chế như thế.
Sau một phen lăn lộn, hai người ôm nhau ngủ, nhưng dường như vừa chợp mắt thì đã đến lúc phải dậy.
Thẩm Tầm ôm chăn nhìn anh chàng: “Có thể không lên triều chứ?”
Tạ Cẩn đáp: “Nàng cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay vừa đúng ngày thứ năm, nàng không lên triều cũng không ai nói gì, cho dù đi đến thì chỉ đứng đó cho có mặt mà thôi, đâu có chuyện gì quan trọng.”
“Vậy mà anh vẫn muốn đi?”
Tạ Cẩn đã ăn mặc sẵn sàng, đến bên giường cúi người nhét cánh tay nàng vào lại trong chăn: “Ta đã hẹn với cha đi cùng nhau rồi.”
Thẩm Tầm trở mình: “Thật muốn mau chóng đi Bắc cảnh.”
Tạ Cẩn trầm mặc một lát, cười hỏi: “Chuyện của nàng không muốn tra xét nữa à?”
“Không phải không muốn tra, chỉ là hiện tại không thể tra.” Thẩm Tầm trả lời thẳng thắn.
“Như vậy trong khoảng thời gian này, nàng có thể bị thương ít một chút?” Tạ Cẩn trêu ghẹo.
Trong phòng sáng đèn, Tạ tướng quân đang đeo đai ngọc quanh thắt lưng lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng như ánh trăng thanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440391/chuong-22.html