Edited by Bà Còm
Cố Trường Tư ngẫm nghĩ rồi đáp: “Là vì dễ bề tiếp viện cửa ải hiểm yếu ở vùng phụ cận?”
Thẩm Tầm không lắc đầu, cũng không gật đầu, giọng điệu vững vàng phân tích: “Nếu xét theo yếu tố này, đường núi khó đi, một khi cửa ải hiểm yếu ở vùng phụ cận xảy ra tình hình nguy cấp, từ Kỵ Long Ao chạy đến chi viện thật là vừa tốn thời gian vừa tốn sức.”
Cố Trường Tư nhìn thoáng qua Tạ Cẩn ngồi một bên, ngập ngừng nói: “Vậy...”
Ánh mắt Tạ Cẩn vẫn như thường, nhìn không ra chút dao động nào nhưng khóe môi lại nổi lên một tia ý cười mơ hồ.
“Kế hoạch chiến lược của Tạ tướng quân,” Cố Trường Tư ấp úng, “ làm sao người như mạt tướng có thể đoán được?”
“Lời này sai rồi!” Thẩm Tầm lắc đầu, hơi chút nghiêm khắc chỉnh: “Đã muốn nổi bật trong quân thì ánh mắt đừng giới hạn ở vị trí của bản thân, hãy nâng cao tầm nhìn của chính mình, thử đứng từ góc độ phía trên mà quan sát và phân tích, như thế mới có thể suy một ra ba. Nhờ vậy khi ngươi ngồi được trên vị trí càng cao thì mới có thể càng chuẩn bị sẵn sàng, không đến mức luống cuống tay chân không thể xuất lực... Chẳng lẽ Cố Giáo úy muốn làm giáo úy cả đời?”
Cố Trường Tư bị nàng chỉnh lưng mồ hôi lạnh ứa ra, Tạ Cẩn ngồi một bên nhìn hắn thầm thở dài -- -- Cố Trường Tư cần cù hiếu học, dũng mãnh không sợ, nhưng tâm tư đích xác không đủ nhanh nhẹn, cái nhìn đại cục cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440392/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.