Quần áo Thẩm Tầm cũng nhanh chóng bị cởi ra, từng món vứt xuống chân giường.
Làn da trần trụi nóng lòng muốn dán vào nhau, chưa kịp khám phá lẫn nhau đã thấy ghiền rồi. Xúc cảm do da thịt đụng chạm khiến toàn thân tê dại, run rẩy, một niềm vui sướng thoải mái khó tả lan tràn.
Tay Tạ Cẩn vô tình chạm đến băng vải trên vai nàng thì dừng ngay lại. Anh muốn bứt ra rời đi nhưng Thẩm Tầm vẫn bám chặt, đôi chân dài rắn chắc quấn lấy thắt lưng anh. Tạ Cẩn thở hổn hển, hôn phớt qua khóe mi nàng, gò má dính sát vào nàng.
"Đêm nay không được, ta đã quên thương thế của nàng..."
Thẩm Tầm nói: "Không gì đáng ngại."
Tạ Cẩn khẽ cắn môi nàng, một tay ôm eo nàng, một tay vuốt ve lần theo đường hông đi xuống, mân mê phần đùi trong săn chắc nhưng mượt mà của nàng, trấn an: "Lúc này đừng vội."
Thẩm Tầm giơ tay xoa vầng trán mướt mồ hôi của chàng, cười khẽ hỏi: "Anh có thể nhịn?"
"Không thể nhịn cũng phải nhịn, ta sợ chốc lát sẽ làm nàng đau." Giọng Tạ Cẩn đã khàn vô cùng, cố gắng hết sức để kìm nén: "Ta nghe nói, có phương thức khác để giải tỏa."
Hai người không còn là thiếu niên ngây thơ chẳng biết gì về thân thể của mình, huống chi từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh, đề tài gì không nên nghe đều đã nghe hết rồi. Thẩm Tầm vừa được chàng đề nghị như vậy lập tức hiểu ngay. Nàng buông ra hai cánh tay, Tạ Cẩn thẳng người đỡ nàng ngồi dậy, mãi đến lúc này hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440390/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.