"Quên lấy quần áo rồi nè!" Thẩm Tầm cười trêu: "Tạ tướng quân thật là quý nhân lơ đãng."
Tạ Cẩn vội vàng vớt lên y phục quăng dưới đất che ngang hông, mặt hơi ửng đỏ.
Thẩm Tầm cười hì hì: "Úi chà, Tạ cô nương thẹn thùng? Yên tâm đi, không lộ hàng đâu!" Dứt lời bèn liếc một cái ngắm nửa thân trên trần trùng trục của anh chàng, cười hắc hắc đi ra ngoài.
Ba chữ "Tạ cô nương" Thẩm Tầm luôn dùng khi còn bé để khiêu khích anh, sau khi Tạ Cẩn trưởng thành thì nàng không lôi xưng hô này ra giễu cợt nữa. Lúc này vừa kêu như vậy đã khiến Tạ Cẩn tức giận đến mức gân xanh trên trán lồi ra, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cố lắm mới nén xuống được cảm giác xấu hổ bực bội.
Tạ Cẩn mau chóng tắm gội xong, lạnh mặt đi ra lấy kiện áo ngoài xanh đen mặc vào, mái tóc ướt dầm dề túm gọn cột sơ sài thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu, cầm cây Phi hỏa thương dựng ở góc phòng rồi ra cửa không nói một lời.
Thẩm Tầm vội vàng lấy cây dù trên giá đuổi theo: "Mới tắm xong, đừng dầm mưa nữa."
Tạ Cẩn đưa tay tiếp nhận cây dù đã bung ra, do dự một lát rồi nói: "Buổi tối có lẽ phải làm việc đến tận khuya, tôi sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng."
Thẩm Tầm "Ừ" một tiếng, nhìn theo chàng ta đi vào màn mưa.
Sương mù như làn khói xám bay lãng đãng, mưa thu xào xạc, Tạ Cẩn đi đến đình viện, nhịn không được xoay người nhìn lại.
Thẩm Tầm vẫn đứng dưới hành lang, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440389/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.