Ba cô im lặng một lúc lâu, Diệc Phương vẫn kiên nhẫn chờ.
Không phải cô không tin Kình Thiên nói, cô tìm ba nói chuyện chủ yếu là muốn hỏi để hiểu rõ ông cùng ba Kình Thiên năm đó đã xảy ra chuyện gì mà làm cho hai nhà ngăn cách.
“Kình Thiên đã nói gì?” Ngôn Trí Trung hỏi.
“Chính là chuyện con nói với ba đấy.”
“Vậy con còn muốn biết cái gì?”
“Ba, dường như ba hoàn toàn không hề trả lời vấn đề của con.”
Với sự hiểu biết của cô về ba mình, ông lảng tránh như thế, tỏ rõ trong đó có nhiều bí ẩn.
“Con hỏi vấn đề này căn bản là dư thừa.” Ông bắt đầu không kiên nhẫn. “Cái gì mà hỏi ba vì sao muốn con gả cho Lạc Kình Thiên? Con là vị hôn thê đã đính ước từ lâu của nó, không gả cho nó thì con muốn gả cho ai?”
“Cách lâu như vậy, ba đột nhiên lại sốt ruột đối với chuyện này, trở nên nhiệt tình như thế nên con mới cảm thấy khó hiểu.”
“Có gì mà khó hiểu? Cũng không phải ba chưa từng nói với con là có chuyện này.”
“Đó là vì ba biết con ở nước Anh có bạn trai, ba kiên trì muốn con với anh ấy cắt đứt quan hệ, vì muốn con nghe theo lời của ba, nên ba mới nói ra.”
“Chậc, con vẫn là ranh con làm sao hiểu được.”
“Hiểu được cùng hiểu rõ chuyện nặng nhẹ là có chênh lệch.” Diệc Phương đổ người về phía trước: “Ba, nếu như ba của Lạc Kình Thiên có lỗi với ba, ba sẽ không muốn con gả cho anh ấy. Còn nếu ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot-bang-bon/100705/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.