Kình Thiên cũng kinh ngạc không kém gì cô.
“Diệc Phương?” Anh lướt qua con đường lát bằng đá vụn đi về phía cô. “Làm sao em biết anh ở đây?”
Anh tưởng rằng cô tới để tìm anh.
“Tôi không biết.” Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không có cách nào đặt hình ảnh Lạc Kình Thiên âu phục phẳng phiu, cùng người mặc T-shirt, quần jean trước mắt này lại với nhau.
“À.” Anh hơi ngừng lại, cười cười, “Rất tốt, ngoài ý muốn càng thêm kinh ngạc vui mừng.”
Diệc Phương không biết nói gì để chống đỡ, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
“Vào đi.” Kình Thiên vươn một tay đầy đất cát, cỏ vụn mời cô, tay kia thì đang cầm một bó cỏ to.
Cô đành phải theo anh đi qua một lối đi.
“Mời ngồi.” Anh chỉ vào cái ghế trúc bên cạnh hàng rào tre. “Anh đi rửa tay xong sẽ quay lại.”
“Anh làm việc của anh đi, không cần phiền toái tiếp đón tôi, tôi lập tức đi ngay.” Cô vội vàng nói.
“Nói gì vậy! Ký lai chi tắc an chi*. Cũng thường xuyên có người lên núi đi ngang qua tạt vào, không phiền toái gì cả.” Đi vài bước rồi, anh quay đầu lại dặn dò: “Không được đi nha.”
*Ký lai chi tắc an chi: đến nơi mới rồi thì hãy yên lòng mà ở lại hoặc còn có nghĩa là chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
Nhìn chằm chằm anh đi vào cửa một gian phòng nối liền, Diệc Phương hơi đắn đo một chút, nghĩ rằng nếu bỏ đi thế này, so với cô không mời mà tới lại còn đường đột hơn.
Vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot-bang-bon/100704/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.