“Tôi không ăn nổi nữa rồi.” Diệc Phương đầu hàng, buông dao nĩa.
“Anh cũng no rồi.” Kình Thiên mỉm cười.
Cô quả thật đã ăn rất hết sức.
“Em làm mỗi việc đều giống thái độ em ăn món ăn, đúng không?”
Diệc Phương nheo lại mắt. “Ý ngoài lời nói là……”
“Không có trong ngoài, cách nói cùng con người của anh giống nhau, trong ngoài đồng nhất.”
“Khoe khoang chữ nghĩa. Anh rõ ràng có ám chỉ.”
“Chậc, là em biểu đạt sai, ý trong ngoài và ám chỉ,ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”
“Ài, sợ anh rồi. Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì? Như vậy đủ thẳng thắn chưa?”
Kình Thiên cười to.
Diệc Phương ấn tay anh một cái.
“Này, anh ngại mình còn chưa đủ làm người khác chú ý à!”
Anh trở tay, nhân tiện cầm tay cô.
“Hiện tại anh có một hy vọng.”
Diệc Phương đầu tiên là đỏ mặt, “Cái gì?”
“Nơi này có phóng viên nhiếp ảnh, chụp ảnh, phỏng vấn chúng ta.”
Cô còn tưởng anh ta muốn nói lời tâm tình thân mật, hoặc cầu hôn gì nữa chứ.
“Để làm gì?”
“Công khai cho nhiều người biết. Như thế nếu em đổi ý, anh cũng có mọi người trong cả nước làm chứng cho anh.”
“Đừng nói bậy.” Nhưng cô vẫn mặc anh tiếp tục cầm tay cô.
“Diệc Phương, sau khi em nói chuyện với ba em, vẫn không thể cởi bỏ khúc mắc sao?”
Cô biến sắc. “Làm sao anh biết được tôi đã nói chuyện với ba tôi?”
“Đừng hiểu lầm, anh không có tìm thám tử tư theo dõi hành tung của em. Thuần túy là suy đoán. Em hiển nhiên không tin anh, đối tượng để hỏi duy nhất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot-bang-bon/100706/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.