Rốt cuộc ngày nàng phải xuất giá cũng tới. Từ sáng sớm, Đường Song Nguyệt bị đám mama, cung nữ kéo dậy thay đồ, trang điểm, vấn tóc, cài trâm. Nàng thật muốn trưng ra bộ dạng lười biếng đến cùng cực nhưng nàng là công chúa suy cho cùng vẫn cần phải giữ hình tượng. Phong Vân nhìn Đường Song Nguyệt mặc đồ xong, toàn thân như bị gói trong cuộn vải đỏ, có chút ái ngại hỏi nàng: "Tiểu thư, người có muốn ngồi xuống uống chút trà không?" Nàng vừa muốn uống vừa không dám uống. Nàng chỉ sợ uống vào rồi muốn đi "giải quyết" lại không thể được thì lúc đó chỉ mong chết đi cho xong. Đường Song Nguyệt ghé sát vào Phong Vân nói nhỏ: "Em lấy cho ta chút hoa quả với mấy loại bánh ăn lót dạ nhé. Nếu không ta sợ mình chưa ra khỏi hoàng cung đã ngất đi vì đói và nóng rồi."
Phong Vân nhanh chóng rời khỏi, lúc sau nàng quay lại đưa cho chủ nhân mình một cái túi vải, nói: "Ta đi qua ngự thiện phòng thấy họ đang chuẩn bị đồ cho yến tiệc bèn lấy một chút. Nếu họ mà biết người ăn mấy thứ đồ này hẳn là không được." Đường Song Nguyệt liền giơ ngón tay cái lên với Phong Vân, khen một câu làm tốt lắm.
Qua một tuần hương, Đường Song Nguyệt được đưa đến đại điện diện kiến hoàng thượng. Ở đại điện không quá nhiều người, nàng đứng trước mặt Đông vương hành lễ. Ông ta từ trên ngai vàng bước xuống, sau đó nâng nàng dậy, nói: "Hôm nay là ngày vui của con, trẫm rất cao hứng, chỉ tiếc rằng mẫu phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706161/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.