Sáng sớm hôm sau, khi Phong Vân rời khỏi chưa lâu, Đường Song Nguyệt bị một đám người ồn ào ngoài cửa làm cho thức giấc. Nàng lười biếng đi tới mở cửa. Qua dải băng mắt, nàng có chút không nhìn rõ người đứng trước mặt. Phía sau còn có chục cung nữ đi cùng, trên tay bọn họ đều bưng cái gì đó. Đường Song Nguyệt còn đang ngẩn ra thì bị giọng nói của nữ tử trước mặt làm cho chú ý: "Bẩm công chúa, nô tỳ là Hồng cô cô của Phục sức ty, nay được lệnh mang hỷ phục đến cho người."
Nàng hờ hững nói: "Vậy phiền ngươi để vào phòng giúp ta. Sau đó ngươi có thể rời đi." Mấy người này nhanh chóng mang đồ vào nhưng lâu cũng không thấy rời đi. Đường Song Nguyệt ngồi một bên vừa uống trà vừa hỏi: "Sao các ngươi còn chưa đi?"
"Bẩm công chúa, chúng nô tỳ phụng lệnh đến đây giúp người thay hỷ phục. Nếu người cảm thấy không vừa ý chỗ nào hay đường thêu chưa đẹp chúng ta có thể mang về sửa lại." Hồng cô cô nói xong, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười, tiến lại phía bà ta vỗ vỗ vai nói: "Ngươi cảm thấy một người mù như ta có thể cảm nhận xấu đẹp hay sao? Đến gương mặt mình ta còn không tưởng tượng ra thì một chút đồ kia có là gì." Hồng cô cô nhất thời không biết làm thế nào, vội vàng đáp lại: "Là nô tỳ sơ ý, mong công chúa trách phạt. Nhưng việc kia nô tỳ làm xong còn phải về báo lại cho hoàng thượng. Vậy.." Đường Song Nguyệt nhìn bộ dạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706163/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.