Sáng hôm sau, khắp ngóc ngách trong hoàng cung đều truyền tai nhau việc Hoàng Hậu bãi bỏ tất cả những việc xâm lược đất nước Giang Nam.
Những binh lính vẫn tuyển bình thường để phục vụ công cuộc quân đội.
Cả hoàng cung đều tò mò về vị Hoàng Hậu này, thậm chí có những người còn chưa từng gặp qua nàng. Điều họ biết duy nhất rằng là vị Hoàng Hậu này vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn chưa đến độ tuổi trưởng thành.
Nhưng… Hoàng Hậu là phận cao quý, mẫu nghi thiên hạ, được xem là bộ mặt của đất nước, làm sao họ có thể gặp dễ dàng như vậy được.
“Bệ Hạ, người đã đi theo ta từng sáng đến giờ rồi đấy. Không cần phải lên triều sao?”
Khúc Tiểu Đàn nhâm nhi tách trà trong tay, cũng không mấy vui vẻ gì, khó chịu là đằng khác.
Cố Vị Dịch nhìn nàng, bỏ quyển sách trên tay xuống, không nóng không lạnh trả lời:
“Không có ta đất nước cũng không diệt vong đâu. Quan tướng trong triều cũng không phải là cái danh.”
Khúc Tiểu Đàn gật gù có vẻ hiểu, nhưng nàng vẫn cảm thấy không mấy thoái mái lắm, nhìn bây giờ giống như bản thân đi bị giám sát vậy.
“Bệ Hạ, ta cần không gian riêng.”
“Không gian của nàng nên có ta mới phải.”
Hắn vẫn ở đó, nhất quyết không chịu rời đi.
Tên này không sợ đám cung nữ đó cười vào mặt ngươi sao?
Khúc Tiểu Đàn quả nhiên là không biết Cố Vị Dịch khủng bố cỡ nào, trên đời này chỉ có nàng dám nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979585/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.